MỚI NHẤT!

Đọc nhanh >>

30 tuổi, thu nhập hàng trăm triệu: 10 năm trước tôi từng cho rằng mình "xong rồi"

20-03-2020 - 21:12 PM | Sống

Đời người luôn rất khó đoán, bạn vĩnh viễn không bao giờ biết được 10 năm sau mình sẽ ra sao, khi ngoảnh đầu nhìn lại 10 năm trước, bạn cũng đã quên mất mình làm sao mà vượt qua được.

Gần đây, tôi được nghe kể về một câu chuyện như sau.

D., sinh năm 1985, hiện tại sự nghiệp có chút thành tựu, thu nhập năm không dưới 500 triệu, thu nhập như vậy đã được 2,3 năm.

Tôi luôn tin vào đạo lý này: càng hào nhoáng đẹp đẽ bao nhiêu, phía sau càng có nhiều vết sẹo, đặc biệt là đối với người xuất thân bình thường.

D. chính là một trường hợp như vậy, sinh ra trong gia đình bình thường, D. cảm thán rằng 10 năm trước, anh từng cho rằng cuộc đời mình đã "xong" rồi.

10 trước, D. khi đó 25 tuổi, lăn lội ngoài xã hội được 3 năm, đường đời của anh có thể dùng từ "quanh co" để miêu tả.

Sau khi tốt nghiệp không lâu, D. cùng một người bạn của mình hợp tác khởi nghiệp, chưa tới nửa năm đã kiếm được 100 triệu đầu tiên, hai người nhờ vậy khí thế hừng hực.

Nhưng, tiền làm gì kiếm dễ như vậy, sau 3 năm, công ty rơi vào tình cảnh khó khăn, vì nợ quá nhiều nên đành phải tuyên bố phá sản.

D. nhớ lại nói, lúc đó, lương của một cử nhân chỉ tầm 5,6 triệu, còn bản thân anh lại mang số nợ tới hàng trăm triệu, cảm giác như trời đã sập xuống, đời này coi như xong rồi, quãng thời gian đó, có làm sao cũng không ngủ ngon được, thậm chí còn nghĩ tới chuyện từ bỏ cuộc đời vì quá áp lực.

Cuối cùng, nhờ sự giúp đỡ của ba mẹ, bán nhà đi lấy tiền mà D. trả được một phần số nợ.

Mất 4 năm ròng, D. và ba mẹ mới trả hết được số nợ, ở độ tuổi sắp 30, D. vẫn không có gì trong tay, không có đối tượng, nhà ở là đi thuê.

Hiện nay, ở tuổi 35, D. có 2 cô con gái, một ngôi nhà hơn 100 mét vuông, lái chiếc xe hàng tỷ đồng, thu nhập hàng trăm triệu một năm, cuộc sống cũng xem như đi vào quỹ đạo.

D. không phải nhân vật tai to mặt lớn gì, anh chỉ đơn giản là một người qua đường không ai quen biết, nhưng câu chuyện của anh lại không hề tầm thường, một người bình thường luôn nỗ lực hết mình, một người bình thường dùng ngòi bút tầm thường viết nên câu chuyện phi thường.

Câu chuyện này cho ta hai điều chính, cũng là trọng tâm của những gì tôi muốn chia sẻ ngày hôm nay.

1. Bạn vĩnh viễn không bao giờ tưởng tượng được sức mạnh mà sự nỗ lực chăm chỉ đem lại.

2. Những cái hố mà bạn tưởng như mình không bước qua nổi, tới cuối cùng vẫn có thể vượt qua.

30 tuổi, thu nhập hàng trăm triệu: 10 năm trước tôi từng cho rằng mình xong rồi - Ảnh 1.

01

Thực ra, bạn không hề biết rằng mình ưu tú ra sao

Trong quá trình giao lưu với độc giả, tôi thường xuyên nhận được những chia sẻ khá tiêu cực, chẳng hạn như muốn giỏi nhưng không giỏi, muốn kinh nghiệm không có kinh nghiệm, muốn năng lực không có năng lực, đời người không nhìn thấy một chút hi vọng nào...

Đặc biệt là những độc giả trẻ, thường xuyên cảm thán tương tự như vậy.

Đứng từ góc độ của một người qua đường, tôi cho rằng thái độ này là hết sức bình thường, lúc mới tốt nghiệp, trong vòng vài năm trời, tôi cũng từng như vậy.

Khi đó, mua nhà ở thành phố quả thực là một cái gì đó vô cùng xa vời, là ảo tưởng, cảm giác có lẽ cả đời này cũng sẽ không bao giờ có được mức lương 8 con số.

Nhưng chỉ trong vài năm ngắn ngủi, mọi thứ đều thay đổi tới không ngờ, mọi điều tôi cho là ảo tưởng, cuối cùng tất cả đều đã thành hiện thực.

Tôi có một người bạn, tốt nghiệp trung cấp, sau khi tốt nghiệp, cậu ấy làm đủ các nghề,từ nhân viên bán hàng tới bảo vệ, hay nhân viên trong phòng bi-a.

Còn hiện tại, cậu ấy đang làm giám đốc một chi nhánh của một tập đoàn lớn, thu nhập tất nhiên cũng không tồi.

Những năm tháng đi làm bảo vệ, làm nhân viên chạy vặt, có ra sao cậu ấy cũng không bao giờ nghĩ rằng mình lại có ngày hôm nay.

Hầu hết những người có được thành tựu ngày hôm nay đều từng cảm thán rằng: không ngờ lại có ngày hôm nay...

Có những người thu nhập hàng tỷ đồng, có công ty riêng, nhưng nhiều năm trước, giấc mơ lớn nhất của họ chỉ là kiếm được 100 triệu thôi là đã thỏa mãn lắm rồi;

Có những người làm giám đốc chi nhánh, quản lý không biết bao nhiêu người, nhưng nhiều năm trước, họ chỉ mong ước có một công việc thu nhập đủ sống là đã sướng lắm rồi, làm lãnh đạo ư? Nào dám nghĩ tới...

Trên thực tế, rất nhiều người ưu tú, khi còn trẻ, khi họ chưa chín chắn, khi họ còn mong manh, họ hoàn toàn không thể tưởng tượng được mình sẽ đạt được những gì trong tương lai.

Họ như vậy, tôi và bạn cũng như vậy.

Tất nhiên, không có tiền nào là tự nhiên được gió thổi ào ạt vào túi, không có thành công nào rơi từ trên trời xuống, nếu muốn một ngày nào đó có thể bay lên bầu trời, bạn phải bỏ ra nhiều nỗ lực hơn những người bình thường.

Mỗi một người thực ra đều có cơ hội để trở thành người ưu tú, đều có khả năng đạt được những thành tựu đáng kinh ngạc trong tương lai, nhưng tiền đề phải là: khoảng thời gian giữa hiện tại và tương lai tươi đẹp kia, bạn lựa chọn cách sống ra sao.

30 tuổi, thu nhập hàng trăm triệu: 10 năm trước tôi từng cho rằng mình xong rồi - Ảnh 2.

02

Những cái hố bạn tưởng không bước qua được, tới cuối cùng vẫn có thể vượt qua

25 tuổi, nợ hàng trăm triệu, ba mẹ phải bán căn nhà duy nhất đi, rồi chạy vạy khắp nơi để trả nợ, đời người còn gì thảm hại hơn.

Bản thân D. cũng ý thức được tầm nghiêm trọng của vấn đề, những tưởng rằng sẽ không bao giờ có ngày ngóc lên được nữa, nhưng sau 4 năm, D. cuối cùng vẫn vượt qua được.

Có hai câu chuyện như sau:

Câu chuyện thứ nhất là chuyện Việt vương Câu Tiễn "nằm gai nếm nhục"

Thời kì Xuân Thu, Trung Quốc, các nước phân tranh không ngớt.

Năm nọ, nước Ngô thảo phạt nước Việt, hai bên đại chiến, nước Ngô thua trận, Ngô Vương trong trận chiến bị trúng tên độc, trước khi mất, Ngô Vương truyền lại ngôi cho thái tử Phù Sai.

Sau vài năm, quốc lực của nước Ngô dần dần được khôi phục, vì muốn báo thù giết cha, Phù Sai dẫn quân một lần nữa thảo phạt nước Việt, Việt vương Câu Tiễn trở thành tù nhân của nước Ngô.

Từng là bá chủ một phương, nay trở thành tù nhân, thê tử bị biến thành nô bộc, thậm chí còn phải nếm cả phân của Phù Sai, đây có lẽ là giai đoạn tăm tối nhất trong cuộc đời Câu Tiễn, nhưng tất cả những chuyện này vẫn không đánh bại ông.

Thông qua 10 năm nỗ lực và nhẫn nại, Việt vương Câu Tiễn cuối cùng cũng lật ngược lại thế cờ, đánh bại nước Ngô, trở thành vị bá chủ cuối cùng thời Xuân Thu chiến quốc.

Câu chuyện thứ hai là câu chuyện về một doanh nhân tỷ phú người Trung Quốc, Trình Duy, người sáng lập Didi, một nền tảng vận tải di động có trụ sở tại Bắc Kinh.

Didi có lẽ là công ty nhận được nhiều tài trợ nhất trong thời đại mà hàng loạt star-up nổi lên như hiện nay ở Trung Quốc, nhưng nhiều người không biết rằng Didi cũng đã từng phải trải qua một giai đoạn khá đen tối.

Năm 2013, vì nhiều yếu tố khác nhau, Trình Duy đã phải chạy vạy khắp Trung Quốc để đi tìm nguồn đầu tư, tuy nhiên, không một ai muốn đầu tư cho công ty của anh.

Sau này, Trình Duy phải tìm tới nước Mỹ, nhưng kết quả cũng không hề thuận lợi, đi mấy thành phố cũng không có mấy người chịu gặp anh, những hội nghị đã được hẹn lên lịch trước cũng lần lượt bị hủy bỏ, những nhà đầu tư New York từng hứa sẽ đầu tư cũng tìm đủ mọi lí do để từ chối đề nghị.

Để gặp một nhà đầu tư ở New York, Trình Duy đã phải đáp chuyến bay sáng sớm từ San Francisco trong vội vã để tới được New York, nhưng đối tác lại hủy lịch và thậm chí không cả gặp anh.

Các đối tác trong công ty rất quan tâm đến tiến độ tài chính, lo lắng rằng mọi người sẽ thất vọng, Trình Duy thậm chí đã phải nói dối mọi người rằng không có vấn đề gì, vẫn còn một số nhà đầu tư mới ở Trung Quốc, rằng họ vẫn có cơ hội.

Kết quả là khi trở về Trung Quốc, Trình Duy đã gặp được nhà đầu tư đầu tiên.

Trình Duy nói, đừng bao giờ từ bỏ hy vọng, nếu 50 người từ chối bạn, bạn vẫn phải lựa chọn tin rằng người thứ 51 sẽ thành công.

30 tuổi, thu nhập hàng trăm triệu: 10 năm trước tôi từng cho rằng mình xong rồi - Ảnh 3.

Bất kể là một cá nhân hay một đoàn đội, trên con đường phát triển, chúng ta sẽ luôn gặp phải một vài giai đoạn tăm tối, khiến ta tuyệt vọng.

Đây vốn dĩ là bản sắc của cuộc sống.

Thế sự khó lường, nhưng chúng ta cũng cần phải tin vào hi vọng, tin tưởng vào nỗ lực, chỉ cần không từ bỏ, dù có khó khăn tới đâu, rồi chúng ta cũng sẽ vượt qua được.

Trên thực tế, khi một người rơi xuống đáy vực, họ nên có nhiều hy vọng hơn, bởi lẽ đáy cũng đã chạm rồi, mỗi bước tiếp theo đều sẽ là bước đi lên.

Đây là thế giới thuộc về những người bình thường, nhưng những người bình thường trên thế giới này hoàn toàn không hề tầm thường!

Theo Alexx

Trí thức trẻ

Trở lên trên