Bài học sâu sắc từ cha con em bé cụt tay trên chuyến tàu điện ngầm: Bạn nhìn nhận bản thân theo cách nào, cuộc đời bạn sẽ rẽ hướng theo lối đó!
Cuộc sống này vốn đầy rẫy những gian nan và thử thách. Chỉ khi dám đứng lên chiến đấu, tích cực học hỏi sau mỗi thất bại và tự tin bản thân luôn là người hùng trong câu chuyện của chính mình, bạn mới có thể đạt được những thành công mà bạn mong muốn.
- 28-01-2019Sếp DN sở hữu hãng hàng không số 1 Nhật Bản nhắn nhủ giới trẻ Việt: Nên lập kế hoạch 10 năm cuộc đời, và đừng quên TIỀN là điều quan trọng số 1!
- 28-01-2019Đừng trông đợi đổi đời nếu bạn còn chưa chịu thay đổi điều bạn làm mỗi ngày
- 27-01-2019Ở đời đã có quá nhiều người thông minh và khôn ngoan, đôi khi sống “khờ khạo, giả ngu ngốc” một chút, bạn mới đạt cảnh giới là người chiến thắng cuối cùng
Cánh cửa tàu điện ngầm mở ra trước mặt, tôi bước lên và đi về phía chiếc ghế còn trống, sẽ chỉ có ba điểm dừng để tới được Vườn bách thảo Singapore Botanic Gardens. Khi đã yên vị trên ghế, tôi đưa mắt nhìn qua bên tay phải của mình: Một người đàn ông đứng quay mặt vào một chiếc xe đẩy màu xanh. Tôi vẫn thường thấy việc này mỗi ngày ở Singapore: Cha mẹ đi tàu điện ngầm cùng với những đứa bé nằm gọn trong chiếc xe đẩy nhỏ.
Thế nhưng lần này, tôi phát hiện ra có điều gì đó thật khác thường. Tôi hít một hơi thật sâu và không biết bản thân cảm thấy thế nào trong lúc ấy. Đứa bé gái khoảng 3 tuổi không hề có hai bàn tay.
Hai cánh tay nhỏ xíu của em khiến tôi nhớ tới những que diêm hoặc những thân cây nhỏ bé đã quên ra cành. Khuôn mặt em, dù chẳng có vết thương nào nhưng lại giống như khuôn mặt của người may mắn sống sót sau hỏa hoạn vậy.
Tuy vậy, cô bé trông không có vẻ gì là sợ hãi, tổn thương, buồn khổ hay mệt mỏi cả. Em mặc một chiếc áo sơ mi màu hồng cùng với quần dài và mỉm cười với cha. Cha em khoảng 30 tuổi, cao gầy, mặc một chiếc áo phông màu đen và chiếc quần Jeans xanh đơn giản. Cả hai cha con họ trông thật vui vẻ và hạnh phúc!
Người cha ngồi xổm xuống nói chuyện với con gái trong khi cô bé bập bẹ đáp lại. Kế đó, anh ấy tay xoa đầu con gái, thơm lên trán và mũi của em. Cô bé cười khúc khích, khua khua hai cánh tay không có bàn tay trong không khí.
Người cha lại tiếp tục trò chuyện và thơm em, và vào một lúc nào đó, cô bé sẽ cười thật to giống như một chú chim nhỏ ca hát dưới ánh nắng mặt trời. Nhìn cảnh tượng ấy, tôi thấy mình nghẹn ngào, xúc động quá!
Điều kỳ diệu nhất mà tôi thấy được chính là cách mà người cha nhìn con gái của mình. Đôi mắt anh long lanh, sáng như sao. Anh nhìn con gái như thể cô bé không hề bị thương, bị tật, như thể cô bé hoàn hảo về mọi mặt vậy.
Khi bước xuống tàu, tôi thấy trái tim mình đau nhói trước vẻ đẹp của cuộc gặp gỡ ấy. Bé gái không có bàn tay chạm tới người mà em yêu thương, nhận những nụ hôn và ôm ấp hy vọng với sự dũng cảm gấp nhiều lần chúng ta – những người may mắn có đủ cả 10 ngón tay.
Tôi chậm rãi đi bộ giữa những cái cây cổ thụ trong vườn bách thảo, ánh nắng chiều muộn vàng rực chiếu lên người tôi. Lúc ấy tôi đã nghĩ: "Mặt trời luôn chiếu sáng tôi, dù tôi có cho rằng bản thân mình điên rồ, tuyệt vọng hay bị tổn thương ra sao".
Ánh nắng chiếu lên tôi cũng giống như cách mà người cha kia nhìn cô con gái cụt tay bé nhỏ của mình vậy. Tất cả như muốn thì thầm: "Bạn thật dũng cảm. Bạn thật mạnh mẽ. Bạn thật đẹp. Và mọi thứ đều sẽ ổn thôi".
Tôi cũng muốn nhìn thấy bản thân tôi qua ánh mắt ấy, ngay cả khi tôi không có hai bàn tay, tôi khác biệt, tôi bị tổn thương, trải qua giông tố cuộc đời với những vết thương và mất mát còn lưu lại. Bởi lẽ, cách mà chúng ta nhìn nhận về bản thân sẽ ảnh hướng tới cách chúng ta sống trên cõi đời này.
Nếu chúng ta coi bản thân mình là một nạn nhân nhỏ bé đáng thương của cuộc sống, chúng ta sẽ đổ lỗi cho người khác, kiếm cớ bào chữa cho bản thân, thu mình lại một góc, và trốn tránh cả thế giới để chờ đợi được giải cứu.
Vậy nếu chúng ta coi bản thân là anh hùng trong câu chuyện của chính mình – như bất cứ câu chuyện tuyệt vời nào: đầy những thử thách, gian nan, chiến thắng và sự học hỏi thì sao? Chúng ta sẽ có thể vượt qua mọi rào cản, giải quyết các vấn đề, vấp ngã, học hỏi rồi lại đứng lên, nhảy vọt để luôn giữ cho mình một trái tim cởi mở với tình yêu, cũng như đôi mắt biết nhận ra và trân trọng cái đẹp.
Đây chính là sự lựa chọn quyết định xem chúng ta sẽ trở thành người như thế nào trong cuộc sống này.
Ở một nơi nào đó trong những ngày đêm ở bệnh viện, tôi nghĩ rằng người cha của bé gái cụt tay cũng đã đưa ra sự lựa chọn như vậy. Và tôi đoán, anh ấy đã luôn đưa ra quyết định ấy mỗi ngày, mỗi khi anh nhìn cô con gái bé nhỏ của mình. Dường như đó cũng là sự lựa chọn mà chúng ta có thể đưa ra mỗi khi nhìn bản thân mình trong gương.
Đây là bài viết được tác giả Milena Nguyễn - nhà sáng lập kiêm CEO của Soulful Garden thực hiện và đăng tải trên trang blog của cô. Milena Nguyễn chính là người trẻ Việt Nam đầu tiên được gia nhập vào ban quản lý cấp cao của AIESEC quốc tế, và hiện tại còn là diễn giả truyền cảm hứng cho nhiều sự kiện, chương trình dành cho giới trẻ, không chỉ ở Việt Nam mà cả Malaysia, Thái Lan và nhiều quốc gia khác. Bài viết của cô nhận được nhiều sự quan tâm và khiến người đọc phải suy ngẫm về cách nhìn nhận cuộc sống của bản thân.
Mọi người sống trên đời ai cũng vậy, chẳng có thể biết trước ngày mai bản thân mình sẽ ra sao. Bởi vậy, nếu có lâm vào khốn cảnh thì cũng đừng vội đau khổ, chán nản và bỏ cuộc. Những lúc ấy, hãy nhớ tới những người kém may mắn ngoài kia – những em bé mồ côi, những người tật nguyền... Họ là những người mang theo mình một số phận kém may mắn nhưng vẫn không ngừng nỗ lực vươn lên trong cuộc sống.
Một minh chứng thực tế cho điều này mà hẳn ai cũng biết là Nick Vujicic. Mặc dù sinh ra kém may mắn khi không có tứ chi nhưng thay vì tự ti, mặc cảm và nản chí, anh vẫn luôn nỗ lực hết mình, đấu tranh cả về thể xác và tinh thần để có thể đối mặt với khiếm khuyết cơ thể và vươn lên. Thành quả hiện tại mà anh đạt được chính là "quả ngọt" cho những cố gắng ấy, cũng như một niềm tin kiên định vào sức mạnh của bản thân.
Có câu "Muốn chiến thắng phải qua nhiều chiến bại; Ai nên khôn mà chẳng dại đôi lần". Thất bại là bước đệm cần thiết và là dấu hiệu báo về một thành công lớn phía trước. Vì thế, dù có vấp ngã đau đớn thế nào cũng đừng biến bản thân thành nạn nhân, thu mình và ngồi âu sầu trước cuộc đời để rồi bị chìm vào quên lãng.
Hãy mạnh mẽ đứng lên đối đầu với sóng gió, té ngã thật đau vẫn kiên cường đứng dậy, và rồi bạn sẽ không những thành công mà còn có được một cuộc sống thư thái và an nhiên! Bên cạnh đó, bạn cũng phải luôn khắc ghi một câu: Cách người khác nhìn chúng ta không quan trọng bằng cách chúng ta tự nhìn nhận chính bản thân mình, vậy nên muốn thay đổi cuộc đời, hãy thay đổi cách nhìn nhận bản thân.
Milenanguyen.com