Đến khi 40 tuổi bạn sẽ dần hiểu ra rằng, cuộc đời này cơm phải ăn từng miếng, việc phải làm từng chút, ngày đêm thục mạng cũng không thể một bước mà thành công
Đời người khi đến một ngưỡng tuổi nhất định chúng ta sẽ hiểu ra được nhiều điều. Có những chuyện, trước đó người ta còn coi là tất cả, nhưng khi trải qua rồi mới hiểu rõ mọi thứ là hư không. Trong cuộc đời này, cái được, cái mất chỉ trông vào chính bản thân mỗi người.
- 14-11-2018Đi qua quá nửa đời người, tôi mới ước rằng có ai đó dạy mình 8 bài học sâu sắc này ở tuổi 30: Nếu biết sớm đã chẳng phải tiếc nuối thế này
- 14-11-2018Nếu bạn không muốn sức khỏe ngày càng "lao dốc", hãy từ bỏ những thói quen này càng nhanh càng tốt
1. Thứ duy nhất chúng ta cần truy cầu là bình an, sức khỏe. Tiền tài, danh vọng có thể đến, có thể đi. Nhưng đến khi quay đầu nhìn lại chặng đường mà ta đã đi qua, mọi thứ chỉ còn là dĩ vãng. Những ồn ào, sôi nổi của thời thanh xuân cũng như những con sóng bạc đầu, đến một lần rồi chẳng thể quay trở lại.
2. Trong thế giới ái tình, không có kẻ đúng, người ai. Có chăng chỉ là ai là người không thấu hiểu, không trân quý ai mà thôi. Đừng lãng phí thời gian để oán trách, tiếc nuối những điều chưa trọn vẹn.
3. Trong cuộc đời này, có được một người hiểu mình chính là hạnh phúc lớn nhất. Nếu như không có ai hiểu mình thì tự bản thân thấu hiểu chính mình cũng là điều đáng quý.
Bạn tốt là hai người có thể cùng đồng hành, tương hỗ lẫn nhau chứ không phải là có thể lợi dụng được.
4. Mọi việc trong đời không thể một bước có thể xong ngày. Cơm hàng ngày còn phải ăn từng miếng, việc phải làm từng chút một. Phàm là người thì không thể một bước lên tận trời xanh, bất cứ công việc gì cũng cần phải có quá trình. Dù bạn có ngày đêm thục mạng, bán sức cũng không thể cưỡng cầu những điều viển vông.
5. Cuộc sống của bạn ra sao phụ thuộc hoàn toàn vào tâm thái của chính bạn. Sống trong giàu sang nhưng luôn không cảm thấy đủ, bon chen, hơn thua thì chỉ có thể sống cả đời với tâm phiền, trí mỏi. Cuối cùng cái nhận được lại chẳng bằng cái mất đi.
Chi bằng cứ bình thản, bỏ qua sân si mà vui trọn kiếp người. Dù cuộc sống có thanh bần nhưng luôn có sự thảnh thơi, vui vẻ, như vậy chẳng phải cuộc sống đáng sống hơn hay sao?
6. Cội nguồn của nỗi đau bắt nguồn từ chính sự hời hợt giữa những người thân với nhau. Làm sao có thể sống hạnh phúc, thảnh thơi khi không hòa hợp, có sự quan tâm với chính những người thân yêu nhất. Vậy nên, làm người thì nên bao dung một chút, kiên nhẫn một chút, hòa ái, từ tốn thêm một chút với những người xung quanh mình.
Người làm con phải coi trọng chữ hiếu, với cha mẹ đừng đối đãi kiểu "sống thì chẳng cho ăn, chết thì xôi thịt làm văn tế ruồi". Cả một đời cha mẹ đã vất vả chăm sóc, nuôi nấng cho con thành người, thì khi trưởng thành đừng vội quên ân nghĩa đó. Điều mà cha mẹ cần ở những đứa con không phải mâm cao cỗ đầy mà chính là sự quan tâm, săn sóc về tinh thần.
Đi làm xa đừng quên gọi về hỏi han, cha mẹ đôi khi chỉ cần nghe vài lời tâm sự của con về cuộc sống hàng ngày là đã đủ lắm rồi. Đừng để đến lúc muốn báo hiếu mà người chẳng còn, lúc đó có than khóc cũng chẳng ích gì.
7. Địa vị và vinh hoa chỉ là chiếc bình, còn sự tu dưỡng của con người mới chính là cực phẩm chứa đựng trong đó.
8. Trong cuộc sống này, điều quan trọng nhất là bản thân bạn. Khi thành công thì hãy trân quý bản thân, nếu có thất bại thì lại càng phải bảo trọng sức khỏe của chính mình. Dù giàu có hay bần hàn, cuộc sống hạnh phúc là khi bạn có được sự ung dung, khỏe mạnh.