MỚI NHẤT!

Đọc nhanh >>

[Café tuần mới] Cuộc sống sẽ ra sao nếu không có smartphone?

21-07-2014 - 08:00 AM |

2 tuần trước tôi làm mất chiếc smart phone yêu quý của mình...

Chiếc HTC One của tôi hẳn đã réo inh ỏi ở một nơi nào đó trong lúc tôi hoảng loạn gọi vào số máy của mình. Một sự im lặng đến đáng sợ. Kết quả là tôi đã không tìm được nó trước khi trở về nhà hưởng ngày nghỉ cuối tuần.

Bắt chuyến tàu về Berkeley, tôi thẫn thờ biết rằng mình sẽ không có điện thoại di động trong ít nhất là 2 tuần. Và mọi việc đã xảy ra như sau.

Ngay khi chạm tay được đến chiếc máy tính, tôi đã đăng 1 dòng trạng thái lên Facebook để mọi người biết về tình trạng chiếc điện thoại của mình.

“Tôi làm mất điện thoại ở San Francisco rồi! Mọi người liên lạc với tôi qua email nhé.”

Mặc dù số người like lên đến hàng chục, dòng status của tôi vẫn không hoàn thành nhiệm vụ thông báo cho tất cả mọi người. Những cuộc gọi nhỡ từ bố mẹ tôi cũng lên đến hàng chục, và số tin nhắn sẽ không bao giờ được hồi đáp cũng vậy. Tôi biết mình cần phải kiếm một chiếc điện thoại khác ngay lập tức.

Trong cơn cuồng nộ, một phút chốc nào đó tôi đã suýt chạy đi mua 1 chiếc Motorola Razr. Tại sao lại không chứ? Trước khi thực hiện việc mua bán bốc đồng này, may thay tôi đã đọc bài viết của trang Gizmodo về việc sử dụng 1 chiếc Razr trong năm 2014, và có hàng đống câu trả lời cho câu hỏi “Tại sao không nên mua?” của tôi.

Tôi quyết định sẽ không mua một chiếc điện thoại mới. Tôi biết việc này rất khó khăn, nhưng vì muốn thử xem cuộc sống không có chiếc smartphone thì sẽ như thế nào, nên tôi quyết định tìm câu trả lời.

Ngày nghỉ cuối tuần đầu tiên, tôi lôi chiếc iPad Mini vốn chỉ dùng ở cơ quan của mình ra, download những ứng dụng cần thiết như Snapchat, Groupme, Yo, và Skype. Cùng với 4 ứng dụng nêu trên là iMessage và FaceTime, giờ đây tôi đã có thể gửi những bức ảnh "tự sướng" xấu xí của mình cho những người tôi yêu quý.

Nhưng iPad mà dùng Wi-Fi thì chỉ đến mức đấy mà thôi. Mặc dù có thể kết nối với các ứng dụng trên, tôi lại không thể tự do truy cập mọi lúc mọi nơi. Cứ bước chân ra khỏi nhà thì tôi lại trở về thời tiền sử, bất lực và mù thông tin. Tôi phải mua vài cốc Cappuccino chỉ để kết nối với Wi-Fi của Starbucks và check mail.

Hễ thấy cái gì đó đáng đăng lên Yik Yak, một ứng dụng buôn chuyện ẩn danh, thì tôi lại không thể. Điều tồi tệ hơn là tài khoản với hơn 2.300 “Yakarma” (tương tự như “like” của Facebook) của tôi lại chỉ có thể kết nối với chiếc smartphone đang bị thất lạc.

Ý nghĩ về việc sẽ không bao giờ dùng lại được tài khoản đó khiến tôi mất ăn mất ngủ (và điều này chắc cũng đáng để post lên Yik Yak đây).

Vì không thể truy cập Facebook ở trên tàu, sách báo trở thành nguồn giải trí duy nhất để tôi dựa vào. Trong một tuần rưỡi không có smartphone, tôi đã ngốn hết 1 quyển sách và chuyển sang quyển thứ 2.

Có lúc, tôi đã cố nhớ lại những đường chỉ dẫn trên Google Maps trước khi rời khỏi nhà. Đi được 1 dặm đường rồi, giờ rẽ trái hay phải nhỉ? Vậy là tôi phải hỏi đường một khách bộ hành đến nơi gần nhất có ngân hàng Chase. Và anh ta cũng không biết. Nhưng chiếc smartphone của tôi lại luôn luôn biết. Cuối cùng thì ngân hàng Chase lại ở ngay trước mũi tôi.

Trong khi còn đang loay hoay với việc phải dựa dẫm vào công nghệ, tôi đã bắt đầu cảm thấy vài điều tích cực khi thiếu chiếc smartphone. Tôi đã không còn kiếm điện thoại mỗi khi gặp sự im lặng đến bối rối, thay vào đó, lần đầu tiên trong đời, tôi bắt chuyện với mọi người trong thang máy, và tôi đoán đây cũng là lần đầu của họ.

Vào ngày mùng 4 tháng 7 vừa rồi, tôi có cuộc gặp mặt với một đối tác và chúng tôi đã gặp nhau chính xác ở nơi đã bàn thông qua Facebook Chat trước đó. Tôi bắt đầu nghĩ có khi mình sẽ chẳng cần đến smartphone nữa.

Và rồi tôi bắt gặp dòng tin: trang Craiglist rao bán một chiếc Nexus 5 mới được sử dụng, đã bẻ khóa và đang tìm chủ mới. Chiếc Nexus, với cái giá giẻ hơn nhiều so với giá gốc của Google, chỉ mất 1 chuyến tàu đến quận Mission của San Francisco, khiến tôi chộp ngay cơ hội để trở về cuộc sống trước kia.

Tôi liên lạc với người bán (hay vị cứu tinh của tôi) qua email, sau đó gửi tin nhắn cho khắp bạn bè và người thân, nói rằng nếu chẳng may tôi gặp phải một kẻ sát nhân trên Craiglist, thì tôi sẽ không thể gọi điện cầu cứu và mọi đồ đạc của tôi sẽ thuộc về họ.

Tôi gặp anh chàng ở góc phố đã hẹn trước (lần này là nhờ các biển chỉ dẫn trên phố), tiền trao cháo múc, khởi động máy, rồi hòa mình với những người sử dụng smartphone trên Thế giới.

Tôi rút ra kết luận: dù sao có smartphone vẫn tốt hơn, ngay cả khi không có những cuộc chuyện trò nho nhỏ trong thang máy kia.

Cuối cùng thì tôi cũng tìm lại được chiếc điện thoại yêu quý, chỉ vài ngày sau khi mua con Nexus. Nó rơi ra từ ghế ngồi trong văn phòng của Business Insider.

Cuộc sống đôi khi thật trớ trêu, phải không bạn?

( Nội dung bài viết là tâm sự của Joey Cosco, phóng viên công nghệ - Business Insider)

>> Smartphone đã thay sách báo...


Vương Nguyên

anhnt

Trí Thức Trẻ

CÙNG CHUYÊN MỤC

XEM
Trở lên trên