Từ vụ ly hôn của vợ chồng Trung Nguyên: “Đừng vội trách đàn bà cố chấp, tham tiền, vì sau tất cả thứ họ cần nhất vẫn là gia đình!”
Đôi lúc, níu kéo 1 người đàn ông chẳng khác nào tự mình lao xe vào ngõ cụt, nhưng có mấy ai biết được, người phụ nữ ấy đủ mệt rồi, chẳng còn muốn đi trên những con đường dài hun hút, chỉ cần ở lại dẫu vài phút bên người mình yêu, mặc kệ đằng sau lưng có là tăm tối.
- 09-04-2019Hậu ly hôn, bà Lê Hoàng Diệp Thảo vẫn vui vẻ và chia sẻ cảm hứng sống: Lòng biết ơn rất quan trọng, đó là văn hóa cao cấp, là viên ngọc quý
- 30-03-2019Bà Lê Hoàng Diệp Thảo: Mẹ sẽ là chỗ dựa vững chắc cho gia đình mình vượt qua, phía sau luôn có ba mẹ dang vòng tay ấm đón các con trở về
Vụ ly hôn nghìn tỷ của vợ chồng cafe Trung Nguyên chưa bao giờ ngừng hot, kể cả khi người ta ngỡ tưởng nó đã kết thúc sau hình ảnh đối lập nụ cười của người thắng và giọt nước mắt của kẻ thua lúc rời tòa. Nhưng bất ngờ 15 ngày kháng cáo sau quyết định phân chia tài sản cuối cùng của tòa án, bà Lê Hoàng Diệp Thảo lại 1 lần nữa khiến chúng ta phải ngỡ ngàng. Ai cũng nghĩ người phụ nữ ấy đã chấp nhận kết thúc đó!
Thế nhưng sau loạt thành công trong kinh doanh vài ngày gần đây, bà Lê Hoàng Diệp Thảo bất ngờ kháng cáo. Không phải đòi chia lại tài sản hay tố chồng việc gì đó để giành lợi thế cho mình mà lý do là: Muốn đoàn tụ với ông Đặng Lê Nguyên Vũ.
Đến giờ này thì chẳng cần biết ai đúng ai sai, ai là người đáng thương, đáng trách. Chỉ là bỗng dưng người ta thấy xót xa cho phận một người đàn bà. Sau từng ấy sóng gió, vụn vỡ và tổn thương, nắm trong tay cả tiền và quyền, nhưng cuối cùng cái phụ nữ cần nhất vẫn là 2 chữ: gia đình.
Nếu ai theo dõi toàn bộ câu chuyện của đôi vợ chồng này, sẽ cảm thấy khó hiểu vì tâm lý bất nhất của bà Thảo. Từ khi bà hết lần này đến lần khác "ép" chồng đi khám bệnh đến việc nghẹn ngào trong nước mắt "hãy trả người chồng ngày xưa cho tôi". Rồi dứt khoát nộp đơn đòi ly hôn chồng, đến khi ra tòa xong rồi lại đòi quay về. Có người khi thấy vậy bảo bà đang toan tính, có người lại đồng cảm với phận người vợ phải 1 mình gồng gánh mà chẳng được chồng thương xót. Nhưng cho đến giờ phút này, không chỉ riêng bà Thảo mà những người phụ nữ sống đến nửa đời người, trải qua bao thăng trầm vẫn quý nhất là gia đình, 1 gia đình trọn vẹn có đủ chồng và các con.
Hẳn bà Thảo cũng như bao phụ nữ khác. Khi 20 chẳng có gì ngoài niềm yêu đời phơi phới thì chỉ cần 1 anh chàng đủ đẹp, thừa ga lăng. 25 tuổi xuân xanh rộng mở mong có được anh bảnh 1 chút, ổn định 1 tí, tâm lý, chiều chuộng bạn gái 1 tẹo rồi cùng nhau nắm tay qua gian khó, gây dựng sự nghiệp. Tiêu chuẩn anh chồng lúc đó cũng đã hạ xuống chút ít rồi và chỉ ao ước được đồng cam cộng khổ. Nhưng đến thời điểm tuổi tứ tuần thì chao ôi, đối diện với chính mình trong vai trò mẹ đơn thân, đổ vỡ hôn nhân. Giàu có, thành đạt nhưng vẫn cứ cô đơn trong thế giới hoang tàn. Và rồi, phụ nữ lúc ấy mới thấm, mạnh mẽ đủ rồi, giờ chỉ cần người đàn ông ấy quay lại, ta sẽ vì mình mà giang rộng cánh tay.
Tôi không nghĩ bà Thảo cố chấp hay dại dột. Bởi 1 người phụ nữ quá thành công và từng trải như bà sẽ hiểu được cái gì đối với mình là quý giá nhất. Trong cơn binh biến tâm lý có thể người đàn bà ấy cho rằng chỉ có cách đó mới lôi được người chồng của mình về. Không 1 gia đình nào hoàn hảo, sẽ có những tháng năm hạnh phúc đầu đời, những bất đồng, rạn nứt trong vài năm tiếp theo, và đến khi cùng nhau vượt qua 1 chặng đường dài, bỗng dưng họ lại muốn dừng lại rồi rẽ ngang. Nhưng sau tất cả, dù sớm hay muộn, người ta vẫn thấy gia đình là nơi tình yêu luôn hiện hữu.
Nghĩ mà xem, khi bạn bắt đầu cố gắng xây dựng 1 sự nghiệp, cái đích cuối cùng mà bạn hướng đến là gì, mong mỏi thành công là vì ai? Chẳng phải vì bản thân, vì chồng con rồi mới đến xã hội hay sao? Chính vì thế, gia đình là sự nghiệp cuối cùng mà bất cứ người phụ nữ nào dù giỏi giang mấy cũng muốn gìn giữ, nâng niu, trân trọng.
Đàn bà muôn đời vẫn cứ là phái yếu, có can trường, mạnh mẽ đến thế nào thì vẫn là 1 người phụ nữ có trái tim biết đau, có xúc cảm biết giận và có những lúc dằng xé giữa nhớ nhung và dằn vặt. Nhưng phụ nữ ơi, đừng cố gồng mình mà gánh vác cả thiên hạ rồi miệt mài chạy đua với đời. Hãy thử 1 lần buông tay, để những muộn phiền, hờn giận, oán trách rơi rớt hết qua những kẽ tay, để cuộc sống chông chênh này chỉ còn kí ức của những ngày đầu tình yêu nồng cháy, của bao tâm huyết "thuận vợ thuận chồng tát biển Đông cũng cạn".
Đôi lúc, níu kéo 1 người đàn ông chẳng khác nào tự mình lao xe vào ngõ cụt, nhưng có mấy ai biết được, người phụ nữ ấy đủ mệt rồi, chẳng còn muốn đi trên những con đường dài hun hút, chỉ cần ở lại dẫu vài phút bên người mình yêu, mặc kệ đằng sau lưng có là tăm tối.
Hẳn có nhiều người sẽ hỏi trong hành động lần này, bà Thảo sẽ được gì và mất gì?! Không, đừng ai quan tâm đến điều đó, bởi bà đang đại diện cho 1 lớp người dũng cảm sống thật với lòng mình, mặc kệ ai "ném đá". Buồn quá, cứ khóc, muốn được yêu, cứ sẵn sàng cho đi tình yêu. Đừng cất giấu những suy nghĩ chất chứa trong lòng mình, dù ngay cả khi nói ra người ta vẫn không hiểu. Nhưng giấu kín sẽ là ngược đãi bản thân, khiến mình chỉ chìm đắm trong u uất và nuối tiếc.
Trên chặng đường đời này, sẽ có lúc bạn nhận ra rằng, gia đình không phải là 1 điều quan trọng mà nó chính là tất cả mọi thứ. Nếu có khi nào phải đắn đo suy nghĩ giữa buông hay giữ, bỏ cuộc hay níu kéo thì hãy lựa chọn ngay vế sau, bởi nếu tình đã hết, nghĩa đã cạn thì trái tim bạn không có chỗ cho phương án thứ 2.
Nhớ nhé, hoặc là lao ra đường để về nhà cho sớm khi trời đang mưa mặc dù có thể ngày hôm sau sẽ cảm lạnh, hoặc là chọn phương án trú chân ở 1 nơi nào đó mà không biết lúc nào mới tạnh. Lựa chọn là do bạn quyết định, số phận cũng nằm trong tay bạn, cứ dũng cảm sống hết mình dù kết quả ra sao đi chăng nữa.
-Bài viết thể hiện quan điểm cá nhân của tác giả-
Helino