Tô Lan Hương: Chị biết không, cách đây 3 năm, khi báo chí đưa tin về câu chuyện tranh giành quyền lực giữa Đặng Lê Nguyên Vũ và chị tại Trung Nguyên, tôi thực sự đã rất bất ngờ. Vì tôi từng nghe không ít những người bạn thân của vợ chồng chị nói rằng vợ chồng chị đã từng có một mối tình đẹp như trong tiểu thuyết…
Lê Hoàng Diệp Thảo: Thú thật là đến giờ tôi vẫn nghĩ, tôi và anh Vũ là duyên phận từ kiếp trước của nhau. Năm 1994, khi tôi còn làm việc tại tổng đài 108 – Bưu điện Tỉnh Gia Lai, thì một ngày có người gọi điện đến tổng đài để nhờ giải đáp thông tin. Tôi chính là người nhấc máy trong cuộc gọi định mệnh ấy.
Đầu dây bên kia chính là anh Vũ. Vũ có 1000 câu hỏi, và tôi kiên nhẫn trả lời mọi thắc mắc của anh, dù biết rằng cô nhân viên trực tổng đài trước tôi đã bị anh ấy quay đến chết khiếp.
Dù không biết mặt nhau, nhưng cả tôi và anh Vũ đều cảm thấy có một sợi dây kỳ lạ với người kia. Chúng tôi bị hút vào nhau ngay lần đầu tiên nói chuyện qua điện thoại. Sau một năm ngày nào cũng trò chuyện mà không biết mặt nhau, tôi nhận lời gặp anh Vũ. Chúng tôi yêu nhau ngay lần gặp đầu tiên đó.
Khi tôi quen anh Vũ, cả gia đình anh ấy làm công nhân trong xí nghiệp gạch ở một huyện rất nhỏ ở Buôn Mê Thuột là M’Drak. Ba anh Vũ ốm không có tiền đi bệnh viện.
Còn tôi là hoa khôi của thành phố Pleiku, là con nhà giàu, ba mẹ kinh doanh vàng bạc đá quý nên được rất nhiều người đàn ông theo đuổi.
Cuộc đời chúng tôi hoàn toàn trái ngược. Nhưng tôi lại rung động trước Đặng Lê Nguyên Vũ!
Anh Vũ là người rất đặc biệt, không giống với bất cứ người đàn ông nào tôi từng gặp trước đó. Anh Vũ rất thông minh, rất giỏi, nhiều kiến thức.
Anh ấy hừng hực khát vọng làm giàu, khát vọng đổi đời, khát vọng về việc sẽ thay đổi số phận, đưa bố mẹ và gia đình thoát khỏi nghèo khó. Anh ấy từng rất giận ba mình vì đã để cả gia đình sống vô cùng vất vả.
Tôi chưa bao giờ gặp một người nào mà những khát khao về cuộc sống mãnh liệt đến vậy. Tôi bị hút về phía con người này. Tôi đã giúp anh sắp xếp lại các ý tưởng, các kiến thức, trải nghiệm... để hình thành định hướng cho tương lai, khi mà anh ấy hoang mang và thiếu phương hướng nhất.
Tô Lan Hương: Giữa hàng tá người đàn ông giàu có theo đuổi mình, sao chị lại chọn cho mình người đàn ông nghèo nhất?
Bà Lê Hoàng Diệp Thảo: Nếu chị định nghĩa sự giàu có bằng tài sản, thì có lẽ khi đó anh Vũ rất nghèo. Nhưng nếu định nghĩa sự giàu có bằng tinh thần và ý chí, thì tôi chắc rằng hiếm ai giàu hơn anh ấy.
Tôi ngưỡng mộ ý chí mãnh liệt của anh Vũ, ngưỡng mộ thứ sức mạnh tinh thần mà tôi chưa từng cảm nhận được ở bất cứ ai. Dù anh Vũ nghèo, nhưng tôi chưa bao giờ nghi ngờ việc một ngày nào đó anh ấy sẽ làm nên những chuyện lớn lao.
Lúc mới đầu gặp nhau và yêu nhau, anh Vũ không biết tôi là con nhà giàu. Mỗi lần đưa đón, tôi không cho Vũ đưa về tận nhà. Tôi nói dối anh ấy tôi là con nhà nghèo, sống cùng bà ngoại và bà ngoại nuôi nấng, cuộc sống rất vất vả.
Mãi sau này, Vũ vẫn tha thiết theo đuổi tôi, anh mới biết thân phận thật của tôi. Anh ấy căng thẳng lắm. Anh hẹn gặp tôi nói lời chia tay:
- Anh sợ anh không lo nổi cho em.
Tôi cười và nắm tay anh:
- Anh có muốn gia đình anh đổi đời hay không? Em sẽ cùng anh làm việc đó!
Khi yêu nhau, tôi chưa bao giờ tỏ ý coi thường xuất thân của Vũ và đòi hỏi ở anh điều gì. Chỉ duy nhất một lần, khi anh Vũ đòi bỏ học ở trường Đại học Y để bắt đầu kinh doanh, thì tôi cương quyết:
- Em không cần anh giàu có, em không quan tâm chuyện anh tay trắng, xuất thân thế nào. Nhưng nếu kết hôn, em cũng phải lấy một ông bác sĩ, chứ không thể lấy một anh chàng chỉ học hết lớp 12. Vì áp lực đó của tôi, anh Vũ đã tốt nghiệp đại học Y cùng lúc bắt tay vào xây dựng Trung Nguyên.
Tô Lan Hương: Nhưng ba mẹ chị lẽ nào không ngăn cản chị khi mà hai gia đình không môn đăng hộ đối?
Bà Lê Hoàng Diệp Thảo: Thật ra mẹ tôi lúc đầu rất lo lắng. Ai chẳng muốn con cái mình kết hôn với một người giàu có để cuộc sống đỡ vất vả về sau… Nhưng khi mẹ tôi gặp ba mẹ anh Vũ, thấy cả hai ông bà đều quá hiền lành và lương thiện thì ông bà đồng ý. Ông bà tôn trọng và tin tưởng vào quyết định của tôi.
Tô Lan Hương: Thời gian chị yêu và kết hôn với Đặng Lê Nguyên Vũ cũng là lúc anh ấy khởi nghiệp. Bóng dáng của chị xuất hiện thế nào trong những ngày đầu tiên đó?
Bà Lê Hoàng Diệp Thảo: Tôi là người bàn với anh Vũ chọn ngành cà phê để khởi nghiệp. Còn cái tên Trung Nguyên là do anh ấy lựa chọn.
Hồi đó, công việc của tôi suốt ngày tiếp xúc với thông tin ngành cà phê trong và ngoài nước, tôi nhận ra rằng cà phê sẽ là ngành mang lại lợi nhuận cho Việt Nam, vì khi đó cà phê là thị trường giao dịch sôi động nhất, chỉ sau dầu mỏ.
Cà phê tuy là ngành nông sản nhưng có thể làm thương hiệu rất tốt. Mà ở Việt Nam đi đâu cũng có cà phê, hầu hết cà phê được bán thô với giá rẻ mạt khiến người nông dân trồng cà phê không sống nổi.
Tôi và anh Vũ đều nhìn nhận đó chính là cơ hội của chúng tôi. Chúng tôi có thể đưa ngành cà phê Việt đến một tầm vóc khác.
Hồi yêu nhau, tôi hay tặng anh Vũ những cuốn sách, những bài báo về kinh doanh và doanh nhân, ý tưởng... cho kinh doanh và đất nước. Đọc được bài báo nào hay, tôi đều cắt trang báo đó ra để tặng anh Vũ. Trong bóp tiền của anh bao giờ cũng có một thứ tôi tặng: Đó là các bài báo.
Dĩ nhiên, sau này anh Vũ đã học rất nhanh, và phát triển nó thành công hơn. Anh trưởng thành nhanh, là người có thể dùng sức mạnh của bản thân, dùng thương hiệu của bản thân để không chỉ tăng thêm sự ảnh hưởng của Trung Nguyên mà còn tạo ra cảm hứng cho những người khác.
Tô Lan Hương: Tôi nghe đã có lần anh Vũ phá sản. Khi ấy chị ở đâu?
Bà Lê Hoàng Diệp Thảo: Chúng tôi yêu nhau từ cuối năm 1994. Đến năm 1996 thì cùng góp vốn để mở quán cà phê Trung Nguyên đầu tiên. Năm 1997, anh Vũ phá sản lần đầu sau khi bỏ tiền đầu tư vào vùng Long Xuyên. Bao nhiêu vốn liếng trong 2 năm mất cả.
Lúc đó tôi nói với anh Vũ:
- Thế này thì mình phải kết hôn thôi.
Dù thật ra lúc đó tôi chưa muốn lấy chồng. Tôi còn rất trẻ. Tôi có một công việc tốt và một cuộc sống thú vị khi vừa làm công việc trực tổng đài 108, vừa làm đối ngoại cho cơ quan nên có cơ hội được đi khắp cả nước.
Nhưng tôi đã chọn kết hôn với anh Vũ, sau những ngày đắn đo, vì chỉ khi kết hôn tôi mới có thể cùng anh ấy chia sẻ khó khăn, mới có thể hỗ trợ anh ấy kinh doanh, thực hiện giấc mơ của mình.
Lúc tôi lên gặp Giám đốc Bưu điện tỉnh để viết đơn xin nghỉ việc, ông cứ vừa can ngăn, vừa xa xót:
- Đúng là con nhà giàu, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Bạn bè cũng ngăn cản tôi. Còn mẹ tôi, khi biết rằng tôi về làm dâu nhà anh Vũ trong một căn nhà đi thuê có bề ngang chỉ 2,8m vừa để cả gia đình đông đúc sinh hoạt, vừa để rang cà phê vừa để bán cà phê, bà cứ khóc hoài vì thương con gái.
Sau này khi chuyển xuống Sài Gòn để bắt tay xây dựng lại từ đầu, tôi nhớ có những đêm tôi mở hộp đựng tiền, thấy chỉ còn 100.000 đồng, không đủ để mua thức ăn cho 30 nhân viên ngày mai. Tương lai rất mông lung, rất bấp bênh, tôi đã bật khóc. Nhưng sáng hôm sau thức dậy, tôi lại mỉm cười, cùng anh Vũ suy tính việc mượn đâu tạm tiền để lo được.
Quyết định kết hôn với Đặng Lê Nguyên Vũ thực sự là quyết định mạo hiểm và bất trắc nhất trong đời tôi. Nhưng tôi rất tự tin! Tôi tin vào tình yêu " một túp lều tranh, hai trái tim vàng" của mình. Tôi tin vào chồng mình, tin vào ý chí mãnh liệt của anh ấy. Tôi cũng tin vào sự chuẩn bị rất kỹ càng mà tôi đã có về kiến thức và trải nghiệm của mình. Tôi tin vì tôi là người rất hiểu anh Vũ, rất biết những điểm mạnh của anh Vũ.
Nếu không phải tôi, thì ai sẽ là người ủng hộ anh ấy?
Không là tôi thì ai sẽ thực hiện những ý tưởng của anh ấy?
Không là tôi, thì ai sẽ là người cùng anh ấy thực hiện những giấc mơ của mình?
Và rồi Trung Nguyên đã được gây dựng từ những ngày gian khó như thế, lớn mạnh từng ngày nhờ công sức của vợ chồng tôi, để trở thành một thương hiệu lớn như chị đã thấy.
Tô Lan Hương: Thế nhưng khi Trung Nguyên nổi lên như một thương hiệu lớn, người ta chỉ biết đến cái tên Đặng Lê Nguyên Vũ...
Bà Lê Hoàng Diệp Thảo: Ở Trung Nguyên, anh Vũ là Chủ tịch HĐQT, có nhiệm vụ xây dựng và quảng bá thương hiệu. Việc của anh Vũ là đối ngoại, là tiếp xúc với truyền thông. Còn tôi đảm nhận vai trò Phó Tổng Giám đốc thường trực – như một người nội tướng của Trung Nguyên.
Trung Nguyên hoàn toàn là công ty gia đình, có 93% cổ phần hai vợ chồng tôi cùng sở hữu. Từ lúc thành lập đến năm 2014 thì hầu như tôi điều hành toàn bộ mọi công việc bên trong của Trung Nguyên. Tôi được quyền tự quyết toàn bộ mọi việc, từ chuyện lập ra các chiến lược, kế hoạch hành động, đến việc phát triển thị trường trong và ngoài nước, việc ký kết tất cả các hợp đồng …
Anh Vũ đi lo đối ngoại bên ngoài, vạch ra những ý tưởng, tôi là người thực hiện, cụ thể hoá những ý tưởng đó. Chúng tôi tương tác với nhau rất tốt và biết ủng hộ nhau phát huy thế mạnh của mình. Nên có khi cả tháng anh Vũ không xuất hiện ở công ty, thì mọi việc vẫn ổn thoả.
Tô Lan Hương: Nếu giữ một vai trò quan trọng đến vậy ở Trung Nguyên, thế thì lý do gì mà chị lại gần như "vô hình" trên truyền thông?
Bà Lê Hoàng Diệp Thảo: Vì tôi đã lựa chọn lùi lại! Một ngôi sao sáng nhất là ngôi sao mà xung quanh nó không có ngôi sao nào bên cạnh để làm lu mờ ánh sáng ấy.
Tôi muốn dành tất cả sự toả sáng ấy cho chồng mình, và cũng thực tâm tin rằng anh ấy xứng đáng. Khi chúng tôi là vợ chồng, thì việc chồng tôi toả sáng có khác gì tôi toả sáng! Là người vợ, tôi có hạnh phúc nào hơn cái hạnh phúc được đứng sau một người đàn ông thành công và tài giỏi!
Có một lần khi tôi đi học ở Nhật, thầy giáo Nhật Bản hỏi cả lớp:
- Ai trong các anh chị muốn được nổi tiếng?
Cả lớp giơ tay, trừ tôi. Thầy tôi hỏi:
- Tại sao?
Tôi đáp:
- Vì em đã có một người chồng quá tài giỏi và thành công. Nên không có nhu cầu nổi tiếng nữa…
Tôi nghĩ trách nhiệm của một người phụ nữ Á Đông là phải lui về phía sau, để chồng vươn lên phía trước. Tôi có trách nhiệm lo vuông tròn hai gia đình nội ngoại; tôi có trách nhiệm dành thời gian chăm sóc 4 đứa con; tôi có trách nhiệm mua từng đôi tất, từng bộ quần áo, từng cái cà - vạt mà anh Vũ thích.
Tô Lan Hương: Tôi có cảm giác mọi điều về chồng đều mang lại cho chị sự nể phục…
Bà Lê Hoàng Diệp Thảo: Nếu không nể phục, sao tôi lại chọn người đàn ông đó khi anh ấy nghèo nhất? Nếu không nể phục, sao tôi từ bỏ cả cuộc sống nhung lụa của mình, cả sự nghiệp của mình để theo anh ấy xuống Sài Gòn lập nghiệp?
Tôi luôn nghĩ chồng tôi là người đi trước dẫn đường, tôi là người đi sau. Chồng tôi là người đưa ý tưởng, tôi là người thực hiện. Chồng tôi là người truyền cảm hứng, tôi sẽ là người làm từng việc nhỏ để Trung Nguyên bay cao.
Chúng tôi là hai nửa của một mảnh ghép bị thất lạc đã tìm được nhau. Tôi luôn dõi theo sự trưởng thành của anh Vũ, vừa ngưỡng mộ, vừa thầm tự hào. Nếu người khác tiến bộ với vận tốc của một cái ô tô, thì anh Vũ tiến bộ với vận tốc của một chiếc máy bay.
Sự phát triển về tư duy của anh ấy toát ra cả ở bề ngoài: Khí chất của ông Chủ tịch Đặng Lê Nguyên Vũ khác hẳn với chàng trai mà tôi đã gặp hơn 20 năm trước. Ngay cả sau này, anh Vũ cũng đẹp trai hơn ngày xưa rất nhiều, chính là vì cái thần thái toát ra ấy.
Tô Lan Hương: Nếu thế thì hôn nhân chị và Đặng Lê Nguyên Vũ đã hạnh phúc trong nhiều chục năm?
Bà Lê Hoàng Diệp Thảo: Trước khi anh Vũ tham gia khoá thiền nhịn ăn 49 ngày và bỗng nhiên thay đổi khi trở về, thì tôi rất hạnh phúc.
Vợ chồng tôi có 4 đứa con: Trung Nguyên, Bình Nguyên, Thảo Nguyên, Tây Nguyên. Nếu hôn nhân không hạnh phúc, chắc chẳng người đàn bà nào sinh cho người đàn ông 4 đứa con giữa thời buổi này.
Với tôi, anh Vũ không chỉ là chồng, không chỉ là ba của 4 đứa nhỏ. Anh ấy còn là tri âm tri kỷ trong cuộc sống và trong công việc.
Dĩ nhiên, không phải cuộc sống của chúng tôi lúc nào cũng vuông tròn. Không phải là anh Vũ chưa bao giờ mắc lỗi lầm với vợ. Gia đình nào cũng sẽ có những vấn đề của nó. Nhưng tôi luôn cố gắng quên đi những lỗi lầm của chồng, để chỉ giữ trong lòng mình những gì tốt đẹp nhất.
Hôn nhân với tôi là thiêng liêng nhất. Khi chúng tôi đã yêu nhau với một tình yêu lớn như thế, khi chúng tôi đã cùng nhau đứng trước bàn thờ để mong tổ tiên mình chứng giám, khi chúng tôi đã có với nhau 4 mặt con và cùng nuôi dạy lũ trẻ lớn khôn… thì không bao giờ tôi nghĩ rằng cuộc hôn nhân đó sẽ bị huỷ hoại! Nhưng 49 ngày thiền định nhịn ăn của anh ấy, đã phá đi tất cả, đã cướp đi Đặng Lê Nguyên Vũ tuyệt vời của tôi…
(Còn tiếp)
Trí thức trẻ