28 tuổi, nghỉ việc mở nhà hàng, tự rửa bát để tiết kiệm chi phí, tháng đầu lỗ 500 trăm triệu đồng: Mệt nhưng đáng!
Ở tuổi 28, tôi bỗng cảm thấy do dự về tương lai, vì vậy tôi quyết định nghỉ việc và chuyển sang ngành dịch vụ ăn uống. Mọi thứ không màu hồng như tôi lầm tưởng!
- 24-09-2023Phòng trọ vỏn vẹn 12m2 ''lột xác'' đến khó tin, tất cả nhờ sự khéo léo và đầu tư của nữ chủ nhân 9X
- 24-09-2023Dân văn phòng “giải oan' cho thẻ tín dụng: Ra ngoài đường cầm thẻ tự tin hơn hẳn!
- 24-09-2023Ngắm ngôi nhà ống có thiết kế tối giản ở Sài Gòn
Chia sẻ của chàng trai tên Lượng Tuấn (28 tuổi, Hồng Kông) trên diễn đàn Toutiao (MXH Trung Quốc) hiện nhận được lượng tương tác rất khủng. Câu chuyện là quá trình anh từ bỏ công việc ổn định, thu nhập đều đặn để khởi nghiệp ngành dịch vụ ăn uống. Dù nhiều vất vả, khó khăn, nhưng với anh tất cả những điều ấy đều 'rất đáng giá'.
***
Vào tháng 6/2022, tôi và em trai hợp tác mở quán bún ốc đầu tiên ở Hồng Kông, quán do em trai phụ trách quản lý, tôi khi đó vẫn đang ở Thượng Hải.
Tới tháng 3/2023, tôi nhận ra mình đã ở lại Thượng Hải được sáu năm, tôi sắp bước sang tuổi 28.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi làm việc trong ngành năng lượng mới, sau đó chuyển tới một công ty công nghệ y khoa lớn. Cả hai công việc đều giúp tôi tiếp cận với những ngành nghề mới và cho phép tôi gặp được nhiều nhà lãnh đạo giỏi.
Hiện tại dù đã nghỉ việc nhưng tôi vẫn rất biết ơn những đồng nghiệp và những người sếp mà tôi đã gặp trong thời gian qua.
Ở tuổi 28, tôi bỗng cảm thấy do dự về tương lai, vì vậy tôi quyết định nghỉ việc ở Thượng Hải và toàn tâm toàn ý chuyển sang làm ngành dịch vụ ăn uống ở Hồng Kông.
Có hối hận khi nghỉ việc để khởi nghiệp không?
Sau khi tôi nghỉ việc, mọi người xung quanh ai cũng hỏi tôi rằng từ bỏ công việc ổn định để ra khởi nghiệp, có đáng không?
Thực ra, có đáng hay không tùy thuộc vào suy nghĩ của mỗi người, nhưng tôi đưa ra quyết định này vì:
Tôi chỉ đơn giản phát hiện ra rằng mình không có ước mơ, chẳng bao lâu nữa tôi sẽ 30 tuổi, dù không lo lắng nhưng tôi cũng cảm thấy như mình chưa từng sống một cuộc đời thật nghiêm túc.
Đây là lần đầu tiên tôi nghĩ đến từ "giấc mơ" kể từ khi bắt đầu đi làm.
Trước đó tôi vốn nghĩ "ước mơ" là thứ gì đó rất mông lung, xa vời, nhưng hiện tại, đối với tôi, người sắp bước vào tuổi 30, ước mơ dường như là một thứ vô cùng quý giá và thiêng liêng.
Tôi bắt đầu nhìn nhận lại công việc cố định hàng ngày của mình, những mối quan hệ phức tạp ở công ty và bắt đầu suy nghĩ về giá trị cá nhân. Cho tới lúc này, tôi vẫn tin rằng lựa chọn của mình là rất đúng đắn.
Tôi từng tưởng tượng rằng sau khi nghỉ việc, trước tiên tôi sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới, nhưng thực tế là cửa hàng lại chỉ cách nhà vài trăm mét. Tôi không có thời gian để gặp gỡ bạn bè, càng không có thời gian để suy nghĩ mông lung. Vất vả mỗi ngày, mệt mỏi nhưng hài lòng!
Cần bao nhiêu để bắt đầu kinh doanh?
Lần toàn tâm toàn ý này, tôi quyết định mở một quán nướng có tên TREEBECUE.
Kể từ khi ký hợp đồng thuê tài sản, bên cạnh các khoản chi tiêu cố định mỗi ngày, vẫn sẽ có rất nhiều chi phí không thể giải thích được phát sinh mà không rõ nguyên nhân. Trong giai đoạn đầu, chúng tôi phải tiết kiệm từng đồng xu.
Chỉ tính riêng chi phí thu gom rác đã là 3.000 đô la Hồng Kông một tháng, tức là 36.000 đô la Hồng Kông (khoảng 112 triệu đồng) một năm.
Vì trạm rác cách cửa hàng không xa nên để tiết kiệm 3.000 tiền thu gom rác mỗi tháng, tôi nghiến răng nghiến lợi quyết định tự mình đi vứt rác.
Nếu bạn đi bộ 300 mét mỗi ngày để đổ rác, bạn có thể tiết kiệm được 112 triệu đồng mỗi năm.
Ở Hồng Kông, mức lương của người rửa bát nổi tiếng cao, lương hàng tháng ở một số nhà hàng cao cấp có thể lên tới 30.000 đô la Hồng Kông (khoảng 90 triệu đồng).
Ở giai đoạn này, chúng tôi thực sự không đủ khả năng chi trả khoản chi phí này.
Để tiết kiệm tiền thuê nhân công rửa bát, tôi quyết định tự mình làm công việc này. Cứ như vậy mỗi tối, dù tan làm muộn ra sao, tôi cũng sẽ tự mình rửa bát, nói thật cả đời tôi chắc chưa rửa nhiều bát như vậy.
Để tránh cảm giác mệt mỏi khi rửa bát, tôi không ngừng thuyết phục bản thân rằng rửa bát là một hình thức tập thể dục, một hình thức nghỉ ngơi, tách bản thân ra khỏi những suy nghĩ về công việc. Tôi phải tiết kiệm phí rửa chén bát này.
Có sợ hãi khi bắt đầu kinh doanh trong ngành dịch vụ ăn uống hay không?
Thay vì nói là làm việc trái ngành, tôi nghĩ mình và em trai cũng đã có khá nhiều kinh nghiệm liên quan tới ngành dịch vụ ăn uống.
Trong quá trình học đại học, tôi từng làm việc tại McDonald's, Café de Coral, Fairwood và các cửa hàng đồ ăn Nhật. Em trai tôi bắt đầu làm việc trong lĩnh vực ăn uống từ rất sớm, từ đồ ăn nhanh đến ẩm thực Trung Hoa cao cấp, vì vậy em ấy có hiểu biết sâu sắc về ngành này. Đây cũng chính là lý do khiến tôi dám khởi nghiệp kinh doanh trong lĩnh vực ẩm thực.
6 năm làm việc tại Thượng Hải đối với tôi không phải là vô ích. Tôi đã học được rất nhiều điều, và tất cả những trải nghiệm đó thực sự có tác động lớn đến cách tôi làm mọi việc.
Lập kế hoạch hoàn thành mọi việc mỗi ngày để đảm bảo cửa hàng có thể hoạt động suôn sẻ, hành động theo kế hoạch và học cách lãnh đạo nhóm của mình đạt được mục tiêu kinh doanh…. Tôi học được những điều đó từ những đồng nghiệp và lãnh đạo cũ của mình.
Sau một tháng mở cửa hàng, tôi phát hiện khoản lỗ 180.000 đô la Hồng Kông (khoảng 560 triệu đồng). Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần cho việc bị lỗ nhưng tôi vẫn hơi thất vọng khi thực sự đối mặt với con số đó.
Tôi chọn thuê cửa hàng ở lầu trên của tòa nhà vì giá thuê rẻ và không gian rộng rãi, tuy nhiên đổi lại, chi phí thu hút khách hàng, bảo vệ cửa hàng hay chi phí giữ chân khách hàng… tất cả cũng sẽ cao hơn.
Tiền thuê cửa hàng là 150.000, phí quản lý là 20.000, chi phí nhân công là 13.000, tiền điện nước hơn 10.000... Chi phí cố định hàng tháng là 320.000 đô la Hồng Kông
Để duy trì chất lượng món ăn, hải sản tươi sống hàng ngày cũng chiếm một phần lớn trong chi phí chi tiêu.
Như vậy, bao gồm các chi phí ngoài lề, tiền điện nước... sau khi trừ doanh thu chúng tôi lỗ 180.000 đô la Hồng Kông. Dù không còn thu nhập ổn định nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy rất có động lực mỗi ngày.
Tới thời điểm hiện tại, lượng khách hàng bắt đầu tăng lên và dần ổn định hơn. Nhìn thấy nỗ lực của mình được đền đáp và được khách hàng ghi nhận, điều đó mang lại cho tôi cảm giác vô cùng hài lòng. Có rất nhiều công việc phải làm mỗi ngày và tôi cũng dần dần hiểu rõ hơn logic kinh doanh của ngành phục vụ ăn uống.
Trải nghiệm khởi nghiệp này khiến tôi nhận ra một điều rằng, ngoài việc có ước mơ, chúng ta thực sự cũng cần có dũng khí để bước những bước đi đầu tiên. Dũng cảm bước đi đầu tiên ở đây không phải chỉ là nghỉ việc mà là dũng khí đảm nhận nhiều trách nhiệm hơn, dũng khí để quyết tâm không nản lòng, theo đuổi mục tiêu tới cùng!
Phụ nữ số