Ai mới xứng danh là đệ nhất cao thủ trong thế giới võ hiệp của Kim Dung?
Chuyện tìm ra một cao thủ "vô địch thiên hạ" thực sự quá khó khăn, nhưng vẫn có một nhân vật được nhiều ý kiến cho rằng xứng đáng nhất với danh hiệu này.
- 31-10-2018"Sự siêu phàm của Kim Dung khiến đời sau chỉ nuôi mộng kế thừa, không dám nghĩ đến 2 chữ lật đổ"
- 30-10-2018Nhà văn Kim Dung qua đời, dân mạng Trung Quốc đồng loạt tiếc thương cho vị "minh chủ võ lâm" huyền thoại
- 30-10-2018Cuộc đời bi kịch của "đệ nhất tiểu thuyết gia võ hiệp" Kim Dung
- 30-10-2018Tác gia võ hiệp huyền thoại Kim Dung qua đời ở tuổi 94
Quá khó để trả lời được câu hỏi này. 14 bộ tiểu thuyết của Kim Dung tiên sinh có hàng trăm nhân vật với đủ trình độ, bản lĩnh khác nhau.
Việc tìm ra đệ nhất cao thủ trong kho võ hiệp Kim Dung từng là chủ đề gây tranh cãi nhiều nhất, ầm ĩ nhất đối với fan kiếm hiệp.
Bởi mỗi bộ truyện của ông lại có một nhân vật khác nhau, sống ở một thời kì khác nhau nên mọi sự so sánh đều hết sức khó khăn do... không đủ cơ sở và sự hợp lý.
Đơn cử như nhân vật được nhiều người sùng bái nhất: Kiếm khách Độc Cô Cầu Bại. Nhân vật này thực chất không hề xuất hiện cụ thể trong truyện, cũng chưa hề được mô tả có võ nghệ ra sao.
Tất cả những gì người ta biết về ông chỉ là giai thoại "cả đời không có đối thủ" và bộ kiếm thuật Độc Cô Cửu Kiếm.
Độc Cô Cầu Bại Trương Đan Phong trong Tân Anh hùng xạ điêu.
Hay như Trung thần thông Vương Trùng Dương cũng vậy. Đứng đầu Võ Lâm Ngũ Bá, nhưng nhân vật này chỉ được nhắc tới thông qua lời kể của nhân vật khác.
Trình độ võ công của ông cũng chỉ được so sánh một cách tương đối với những Đông Tà, Tây Độc hay Bắc Cái.
Ngũ đại cao thủ của Anh hùng xạ điêu.
Với cách xây dựng nhân vật như vậy, chuyện tìm ra một cao thủ "vô địch thiên hạ" thực sự trong truyện Kim Dung quá khó khăn. Nhưng vẫn có một nhân vật được nhiều ý kiến cho rằng xứng đáng nhất với danh hiệu này, một nhân vật... không hề có tên hay ngoại hiệu!
Vô danh thần tăng là cách gọi của nhiều fan kiếm hiệp về nhân vật đặc biệt trên. Xuất hiện trong Thiên Long Bát Bộ ngắn ngủi một vài đoạn, nhưng ấn tượng mà "đệ nhất cao thủ" này để lại mãnh liệt tới mức không mấy người mê truyện không nhớ tới.
Vô danh thần tăng trong Thiên Long Bát Bộ 1997.
Mô tả của Kim Dung về Vô danh thần tăng khá đặc biệt: Là một vị sư quét chùa, mặc tăng bào màu xám, địa vị thuộc hàng thấp kém nhất trong Thiếu Lâm Tự.
Nhưng ẩn giấu dưới lớp vỏ bọc bình thường ấy lại là một đại cao thủ đích thực, thậm chí vượt qua phạm trù võ công trong truyện.
Vị lão tăng vô danh đó đã làm được một việc không tưởng: Đánh chết cùng lúc 2 danh gia võ học Mộ Dung Bác và Tiêu Viễn Sơn, chỉ bằng một chiêu thức nhẹ nhàng.
Cô Tô Mộ Dung là một trong những thế gia võ học bá đạo nhất bấy giờ, còn Mộ Dung Bác lại là gia chủ của Mộ Dung gia.
Tuyệt kĩ của dòng họ này là Đẩu chuyển tinh di, lấy võ công đối phương đánh trả lại chính họ. Người ta đánh người họ Mộ Dung một đòn thì sẽ bị chết dưới chính chiêu thức của mình. Đó là sự đáng sợ của gia tộc Mộ Dung, một hoàng tộc mất nước đầy tham vọng.
Nhưng chỉ với một cái vung tay đơn giản, vị thần tăng đã đánh trúng Thiên Linh Cái của Mộ Dung Bác, dù vị cao thủ này đã kịp thủ thế đủ để "chống lại mọi chiêu thức tấn công trong thiên hạ".
Danh gia võ học thứ 2 là Tiêu Viễn Sơn, cha của Kiều Phong, bang chủ Cái Bang lừng lẫy. Là đại dũng sĩ Khiết Đan có võ nghệ siêu quần, thời trẻ ông từng một mình chiến đấu với đông đảo cao thủ Trung Nguyên mà không hề yếu thế.
Thời điểm đối mặt cùng lão tăng vô danh, Tiêu Viễn Sơn thậm chí còn có 30 năm nấp trên Thiếu Lâm Tự học bằng hết võ công của ngôi chùa bí ẩn này.
Nhưng xét về bản lĩnh, ông cũng chỉ ngang sức với Mộ Dung Bác - kẻ thù và địch thủ suốt cuộc đời của mình vừa bị Vô danh thần tăng đánh chết kia!
Tiêu Viễn Sơn không chống cự, nhưng để giết chết ông, lão tăng còn phải đối mặt với một đối thủ khủng khiếp hơn: Kiều Phong - con trai Tiêu Viễn Sơn.
Người được mô tả là sử dụng Hàng long thập bát chưởng uy lực nhất trong các đời bang chủ Cái Bang ấy đã dồn sức tung chưởng cứu cha, nhưng cú đánh toàn lực đó chỉ được vị lão tăng khen một câu: Danh bất hư truyền.
Dùng thân thể chịu Hàng Long thập bát chưởng của bang chủ Cái Bang, kích sát người ngay dưới sự bảo vệ của Kiều Phong, võ công của vị thần tăng này đã đạt tới mức "đăng phong tạo cực"
Nhưng đó không phải là lý do chính khiến người ta công nhận ông là "đệ nhất cao thủ" trong truyện Kim Dung.
Sức mạnh của vị thần tăng này còn nằm ở những hành động ngay sau đó: Cứu sống hai kẻ từng bị mình đánh chết và hoá giải cả ân oán trong lòng họ.
Vị thần tăng đã cứu sống hai kẻ bị mình đánh chết và hoá giải cả ân oán trong lòng họ.
Giết người không khó, nhưng giết được những đau khổ, oán thù trong lòng họ mới là điều không tưởng. Vị lão tăng này đã làm được điều đó không chỉ bằng võ công, mà còn bằng trí tuệ và sự bác ái của mình.
Việc lần lượt đánh chết những kẻ mang mối hận truyền kiếp với nhau rồi lại cứu sống họ, để họ nhận ra sự vô nghĩa của việc báo thù mới xứng đáng làm nên một đệ nhất cao thủ trong truyện Kim Dung.
Võ công không chỉ để giết người hay chiến thắng kẻ khác. Vị cao thủ thật sự phải là người dùng võ công của mình làm được những điều phi thường nhất, giống như vị lão tăng quét lá ở Thiếu Lâm...
Trí thức trẻ