Họp lớp sau 20 năm tốt nghiệp, U45 chứng kiến sự khác biệt "đau lòng" giữa những người bạn cũ cùng tuổi: Giác ngộ sớm có dễ "đổi đời"?
Họp lớp sau 20 năm tốt nghiệp, tôi nhận ra 5 quy tắc thành công của cuộc sống
- 12-01-2024Họp lớp 18 năm sau ra trường khiến tôi ngậm ngùi: Ai cũng biết sớm 4 ĐIỀU này thì cuộc sống sẽ tốt biết bao!
- 09-01-2024Họp lớp sau 25 năm, U45 "giác ngộ" 5 quy tắc quyết định thành bại đời người: Học giỏi chưa phải là tất cả
- 05-01-2024Bạn thân chọn lên thành phố lập nghiệp, nhiều năm sau họp lớp nhận lời dè bỉu: "Như thế thà ở lại quê còn hơn"
- 27-12-2023Đời giàu hay không lộ rõ khi họp lớp: 4 kiểu người có mặt mọi dịp, 3 kiểu người "mang kiệu rước" cũng chối từ
Bởi vì quá khứ không thể nào quay lại, cho nên chúng ta phải nỗ lực hết quãng đời còn lại.
Tết Nguyên Đán tôi về quê ăn tết rồi tham gia buổi họp lớp Trung học sau 20 năm tốt nghiệp. Sau nhiều năm không gặp, ở tuổi U45 mặc dù ngồi chung một bàn ăn, nhưng mỗi người lại có cho mình một cuộc sống riêng.
Giáo sư trường Đại học Harvard từng nói với sinh viên của mình rằng: “Nhất định phải tham gia buổi họp lớp sau 20 năm tốt nghiệp, bởi vì khi đó em sẽ nhìn thấy cuộc sống của những người kiên trì theo đuổi ước mơ có gì khác so với những người đặt đâu ngồi đấy.”
Tham dự một bữa tiệc cũng giống như tham gia vào một quá trình thay đổi của cuộc đời mỗi người. Cũng nhờ đó mà tôi hiểu ra được 5 quy tắc cuộc sống từ những người bạn học cũ của mình.
Điều thực sự khiến chúng ta thành công không xuất phát từ những gì chúng ta được học ở các kỳ thi
Khi còn đi học, mọi người điều cho rằng có điểm số xuất sắc thì cũng sẽ vào được một trường đại học tốt, tìm được một công việc tốt, sống một cuộc đời tốt đẹp. Nhưng sau khi nghe những câu chuyện của bạn bè trong lớp, những người có xuất phát điểm không cao cũng có thể bắt kịp được cuộc đua của đường đời.
Bạn cùng lớp A khi học Trung học cũng chỉ có thành tích bình thường, học tại một trường kỹ thuật “top dưới”. Thế nhưng sau khi tốt nghiệp, anh ấy lại được nhận lời mời vào làm việc tại một công ty game nổi tiếng và trở thành một nhà thiết kế trò chơi. Từ nhỏ, anh ấy đã rất đam mê game. Khi lên đại học, anh ấy nghiên cứu những trò chơi điện tử khác nhau, thậm chí còn tự học lập trình. Và chính sự kiên trì theo đuổi giấc mơ ấy đã giúp anh ấy kiếm được cả tỷ đồng mỗi năm.
Còn bạn cùng lớp B sau khi trượt đại học đã xách vali vào miền Nam làm kinh doanh. Nhờ vào tư duy nhanh nhẹn nên đã bắt kịp được xu hướng phát triển thương mại điện tử, kiếm được rất nhiều tiền. Những năm tiếp theo, anh ấy cũng đã phải nếm trải nhiều lần sa sút trong sự nghiệp, thế nhưng anh ấy vẫn luôn kiên trì trên con đường của mình.
Bạn cùng lớp C chỉ làm công nhân tạm thời tại một xưởng ở quê, mặc dù đồng lương ít ỏi nhưng lại rất ham học hỏi kiến thức. Mỗi lúc rảnh, anh ấy đều tranh thủ đọc sách, viết sách, rồi được xuất bản tại các nền tảng truyền thông, nhiều năm sau, anh ấy đã trở thành một nhà văn nổi tiếng.
Bạn học D hồi đi học khá nghịch ngợm, nhưng tính tình lại sôi nổi nhiệt tình, thường xuyên giúp đỡ người khác, sau này trở thành một tình nguyện viên, và rồi trở thành người sáng lập quỹ tình nguyện.
Trong số 45 bạn học của tôi, có 30 người vào được đại học, nhưng cuộc sống của những người đạt thành tích tốt trong số đó lại không được hào nhoáng như chúng ta tưởng tượng. Đem ra so sánh mới thấy, học tập đương nhiên là rất quan trọng, những người thi đỗ trường đại học “top” đầu sẽ có xác suất thành công cao hơn. Thế nhưng thời gian trôi qua, những điều mà chúng ta thực sự phấn đấu để đạt được lại chính là những điều mà chúng ta không được thi trong các kỳ thi.
Nếu như bạn thực sự đam mê một việc gì đó, hãy kiên trì học tập và nỗ lực, cho dù cuộc sống có bình thường đến mấy cũng có ngày được tỏa sáng. Chỉ có duy trì tinh thần ham học hỏi, mới có thể tự tin sống yên ổn giữa cuộc đời đầy sóng lớn.
Hạnh phúc chính là “cầu gì được ấy”
Học giả nổi tiếng Tiêu Công Tần từng nhận định con người thích theo đuổi một cuộc sống “chuẩn mực”: bao nhiêu tuổi thì nên bỏ ra bao nhiêu tiền để mua nhà, mua xe; bao nhiêu tuổi thì nên đạt được chức vị nào trong công việc.Chúng ta gắn cho thành công một cái mác toàn diện và hoàn mỹ nhưng lại quên mất rằng mỗi người lại có một định nghĩa về thành công khác nhau.
Trong số những người bạn cùng lớp của tôi, người không có tài năng kinh doanh chẳng có ai lọt vào danh sách những người giàu, nhưng bọn họ lựa chọn nghe theo con tim của mình, và mỗi người trong số họ cũng đều có một cuộc sống đủ đầy với chính họ.
Trần Phong là người đạt điểm cao nhất trong kỳ thi đại học của lớp chúng tôi và được nhận vào Khoa Kiến trúc của trường Đại học Thanh Hoa. Trong quá trình học tập, anh ấy đạt điểm xuất sắc ở tất cả các môn và thậm chí còn đạt giải thưởng kiến trúc. Trong khi mọi người đều nghĩ anh sẽ trở thành một nhà kiến trúc sư hàng đầu thì anh lại xin nghỉ việc ở công ty và trở thành một blogger du lịch. Anh ấy cho rằng dù không thành công nhưng anh vẫn rất hài lòng và hạnh phúc.
Bạn cùng lớp Lâm Y lúc ban đầu nghe theo nguyện vọng của cha mẹ, được nhận vào một trường danh tiếng rồi trở thành giám đốc điều hành công ty ngay sau khi tốt nghiệp. Nhưng sau đó, cô lại chọn theo đuổi ước mơ thuở nhỏ của mình đó là trở thành giáo viên của một trường mẫu giáo. Cô nói rằng cô muốn từ biệt những tranh chấp đấu đá tại nơi làm việc để được ở bên những đứa trẻ hồn nhiên mỗi ngày, lúc nào cô cũng tràn đầy năng lượng.
Điều này đã cho tôi thêm một hiểu biết về cuộc sống: Người thành công không phải là người được sống cuộc đời tốt đẹp nhất, mà là người biết thế nào là “đủ”, biết chấp nhận bản thân mình.
Hoa khôi học đường kết hôn với một người bình thường, sống một cuộc sống bình yên và hạnh phúc, cô mở quán bán hàng kinh doanh nho nhỏ, thu nhập tự túc mỗi ngày.
Hóa ra trong cuộc sống không có tốt cũng chẳng có xấu, hạnh phúc cũng chỉ là “cầu gì được ấy”. Dù chúng ta theo đuổi những điều lớn lao hay sẵn sàng trở nên bình thường nhỏ bé, chỉ cần sống theo mong muốn của mình thì chúng ta sẽ là những người thành công nhất.
Con đường dễ đi chính là con đường xuống dốc
Nói đến đây, ai cũng cho rằng điều đáng buồn nhất chính là trải nghiệm của Kiều Thần.
Sau khi tốt nghiệp đại học, người thì miệt mài chuẩn bị cho kỳ thi thạc sĩ, người thì bôn ba khắp nơi tìm việc làm. Còn cô thì cưới một doanh nhân thành đạt và sinh được một cậu con trai kháu khỉnh. Trong những năm đó, thỉnh thoảng chúng tôi có gặp nhau và cô ấy khiến tất cả đều phải ghen tị.
Khi chúng tôi bị sếp mắng, cô ấy đang đi mua sắm trong trung tâm thương mại; khi chúng tôi đang vội vã ở tàu điện ngầm, cô ấy đang lái một chiếc ô tô sang trọng đi dạo.
Tiếc là câu chuyện đẹp ấy chẳng kéo dài được bao lâu, đến năm 42 tuổi, cô phát hiện chồng mình ngoại tình, cô đã khóc rất nhiều rồi quyết định đệ đơn ly hôn.
Nhưng người đàn ông đó lại nói: "Cô thử nghĩ kỹ xem cô sẽ sống kiểu gì nếu mà không có tôi, nếu không sống nổi thì đừng xen vào chuyện của tôi!"
Kiều Thần kiêu hãnh một thời bây giờ trong mắt chúng tôi dường như sụp đổ. Từ một cô gái trẻ đẹp giờ chỉ còn là một người phụ nữ đầy u buồn, không biết Kiều Thần liệu có hiểu được rằng không có gì là miễn phí.
Trong những năm tháng yên bình đó của cô ấy, những người bạn cùng lớp có người đã trở thành kế toán viên, từ công ty nhỏ chuyển sang công ty lớn, lương cũng tăng rất nhiều lần; một số đi du học rồi trở về nước với hành trang dồi dào để khởi nghiệp. Hiện giờ công ty của họ ngày càng phát triển.
Nhiều năm trước, nhà văn, nhà tiểu sử người Áo Stefan Zweig đã nói: “Món quà mà số phận ban tặng vốn dĩ đã được ấn định từ lâu”. Trèo càng cao thì ngã càng đau, người xây tường cao nhanh chóng mà không có nền móng vững chắc thì dễ dàng sụp đổ, nếu không nắm chắc năng lực thực tế của mình thì dù có được bao nhiêu đi chăng nữa, cuối cùng cũng sẽ tan thành bọt biển.
Thế giới này chưa bao giờ yên bình, chỉ khi dựa vào chính mình, bạn mới có đủ tự tin và quyết tâm để tiến về phía trước.
Nửa đời sau chính là nuôi dạy con cái
Chúng tôi ăn gần được nửa bữa thì người bạn Lưu Đao đến. Ông cười gượng nói rằng con trai ông năm nay học cấp hai, dạo gần đây đang đòi nghỉ học.
Nửa đầu cuộc đời ông ấy vô cùng thuận buồm xuôi gió, ông đi khắp đất nước và bắt đầu nhiều công việc kinh doanh khác nhau, ở tuổi tứ tuần, ông đã tích lũy được khối tài sản “kếch xù”. Nhưng vì luôn bận rộn với công việc kinh doanh của mình nên quan hệ vợ chồng không mấy tốt đẹp, cũng lơ là trong việc nuôi dạy con cái.
Những món nợ tình cảm khi còn nhỏ, đến khi con cái trưởng thành đều phải khổ sở bù đắp. Bình thường hai cha con cũng chẳng nói với nhau câu nào, hễ có chuyện thì lại cãi nhau.
Nửa đầu cuộc đời chúng ta vất vả chỉ để lo cho tương lai của con em mình, nhưng nếu bỏ qua sự đồng hành và dạy dỗ con trẻ từ ngày bé thì mọi nỗ lực của chúng ta sẽ trở nên vô nghĩa. Giáo dục tốt con cái mới là sự nghiệp lớn nhất trong cuộc đời chúng ta.
Điều quan trọng hơn cả việc mua một căn nhà gần trường, hay gửi con ra nước ngoài chính là quản lý tốt gia đình của mình. Chỉ khi vợ chồng hòa thuận thì con cái mới học được cách bao dung trong tình yêu; khi quan hệ giữa cha mẹ với con cái hài hòa thì con cái mới học được tính ân cần, trách nhiệm.
Nửa sau của cuộc đời, con cái chính là thử thách, phải có sự kiên nhẫn và nuôi dưỡng của cha mẹ mới có thể vượt qua.
Cuộc sống không phải là một cuộc chạy marathon
Khi bữa tiệc sắp kết thúc, tôi vô cùng xúc động trước những gì bạn cùng lớp Tưởng Phàm nói. Cậu ấy nói, khi đó cậu là người xếp cuối lớp nên rất tự ti và vô cùng mặc cảm khi nhìn thấy các bạn cùng lớp đạt điểm cao.
Cậu ấy đốt đèn dầu học đến nửa đêm để bắt kịp các bạn, học bài cật lực đến không ăn không ngủ nhưng cuối cùng lại trượt đại học.
Sau khi thi trượt đại học, cậu tưởng cuộc đời mình kết thúc rồi, nhưng sau đó dưới sự thuyết phục của bố mẹ, cậu đến công trường xây dựng của một người anh họ để làm những công việc lặt vặt.
Hơn mười năm sóng gió, khó khăn qua đi, cậu dần dần đạt được thành quả. Hiện nay, Tưởng Phàm đã sở hữu một số công ty nội thất khá nổi tiếng tại địa phương.
Khi còn trẻ, chúng ta thường rất vội vàng, luôn muốn cố gắng đuổi kịp những người bạn có thành tích tốt và muốn đứng đầu. Nhưng sau này tôi nhận ra rằng cuộc sống không phải là một cuộc chạy nước rút mà là một cuộc chạy marathon. Mọi người sống trong thế giới này đều có những tiết tấu thuộc về riêng mình.
Con đường dẫn đến thành công có thể nhanh hoặc chậm, nhưng không có con đường nào là tốt hơn hay kém hơn. Chỉ cần bạn kiên trì bước tiếp, rồi sẽ có ngày bạn đến nơi.
Kết thúc bữa tiệc, một nhóm người trung niên vẫy tay chào tạm biệt nhau trong cái lạnh. Chia tay bao giờ cũng buồn nhưng có thể tụ họp lại với nhau lại càng ý nghĩa hơn.
Chúng tôi nhìn thấy sự thay đổi của thời gian từ những người bạn đồng hành cùng chúng tôi qua năm tháng, và cũng hiểu được quá trình trưởng thành của mỗi người.
Khi đã đến cái tuổi không còn gì hối tiếc, tôi cũng dần nhận ra rằng cuộc sống không phải là cạnh tranh với người khác mà là tự tu dưỡng bản thân.
Điều nói lên giá trị của con người là sự nỗ lực không ngừng nghỉ trau dồi kỹ năng cho bản thân; điều khiến con người an lòng là một trái tim mạnh mẽ và kiên định.
Bởi vì quá khứ không thể nào quay lại, cho nên chúng ta phải nỗ lực hết quãng đời còn lại, mong rằng cả bạn và tôi đều có những đóa hoa rực rỡ cho riêng mình.