Câu chuyện ấm lòng người về tấm vé cuối ngày của chàng trai khuyết tật vội về thăm bố ốm: Vì chúng ta gọi nhau bằng 2 tiếng "đồng bào"!
Nghe tin bố bị tai biến, chàng trai khuyết tật vội ra sân bay để bắt kịp chuyến bay cuối ngày về quê dù trong túi chỉ còn 350.000 đồng...
- 02-06-2021Clip "mua bánh mì" thương nhất hôm nay: Thấy xe cấp cứu chạy thẳng vô quán, bà chủ giật mình nhưng liền có hành động ấm lòng sau đó
- 01-06-2021Nghệ sĩ, người nổi tiếng chung tay ủng hộ Quỹ vaccine: Hãy cùng nhau đoàn kết, cùng nhau sát cánh chống lại giặc Covid-19
- 30-05-2021Bác sĩ về hưu 78 tuổi làm thơ và viết đơn xin lên Bắc Giang chống dịch Covid-19: "Với tuổi đời của tôi, sức còn đang khỏe lắm, máu tim còn sục sôi"
Ngày 2/6, giữa lúc dịch bệnh COVID-19 đang diễn căng thẳng, câu chuyện "Vì chúng ta gọi nhau bằng 2 tiếng: Đồng bào" do anh Nguyễn Đoàn Trí - Trưởng ca GO SGN kể lại được lan tỏa trên mạng xã hội khiến biết bao người nghẹn ngào, xúc động.
Đó là câu chuyện về tấm vé cuối ngày mà các nhân viên sân bay góp lại giúp chàng trai khuyết tật Nguyễn Quốc Phương có thể về quê thăm bố bị tai biến. Theo thông tin, anh Phương là người khuyết tật quê ở Kim Động, Hưng Yên. Anh đã vào TP.HCM được một thời gian để bán vé số. Bình thường, vì thu nhập không cao, trước đây, mỗi lần về quê anh Phương đều bắt xe khách. Tuy nhiên, lần này anh quyết định đi máy bay vì bố anh bị tai biến.
Câu chuyện đã khiến những ngày cả nước đang căng mình chống dịch thêm chút tin yêu, hy vọng vào tình người, nghĩa đồng bào:
Ảnh: Gorup Việt Nam ơi!
Bạn sẽ xử trí ra sao nếu gặp một hành khách khuyết tật, không có giấy tờ tùy thân, khuôn mặt khắc khổ, nài nỉ: "Cha em bị tai biến, em cần về Hải Dương gấp".
Bạn sẽ làm gì khi vé bay 900.000đ nhưng vị khách chỉ có 350.00đ vẫn gắng gượng: "Đợi em đi xe ôm về Quận 7 vay bạn thêm tiền, rồi quay lại mua vé".
Sân bay Tân Sơn Nhất buổi chiều cuối cùng của tháng 5 vắng vẻ, đủ khiến vị khách ấy càng trở nên đặc biệt. "Em đi xe đò vào TP.HCM cách đây 3 năm, bán vé số dạo để gởi tiền về quê. Cha em bị tai biến, hôm nay ra sân bay mua vé về quê gấp, nhưng bị từ chối vì em không có giấy tờ hợp lệ. Em là người khuyết tật, không có đôi bàn tay, nên không làm chứng minh nhân dân được. Anh chị thương giúp em với!".
Tôi chụp lại Giấy chứng nhận khuyết tật do UBND xã cấp của vị khách để thử trình bày với bên an ninh sân bay. Biết là rất khó, nhưng chỉ có một tia hi vọng thì vẫn phải thử. "Được, em!". Câu trả lời đồng ý ngắn gọn nhưng ấm áp của an ninh sân bay khiến tôi mừng vui vô cùng!
Vị khách khó nhọc vét từng tờ tiền lẻ trong túi, vừa tròn 350.000đ. Anh dúi vào tay tôi, nói tôi chờ anh đi vay tiền rồi quay lại. Các đồng nghiệp và tôi kéo anh lại. "Anh đi là không kịp chuyến bay đâu. Để tụi em tính."
Tôi nhét lại vào túi anh 350.000đ - những đồng tiền lẻ có lẽ đầy nắng gắt và mồ hôi chốn Sài thành. Mấy người chúng tôi, mỗi anh em một ít, gom đủ vé bay cho anh, còn dư một xíu cũng nhét thêm vào túi anh làm lộ phí về quê từ sân bay Nội Bài. Sau khi thanh toán tiền vé máy bay, tôi đưa anh sang quầy làm thủ tục. Gọi điện báo cáo sếp (Trưởng Đại diện GO SGN), chị nói để chị gặp và biếu anh thêm chút lộ phí nữa.
Nhận vé rồi hướng dẫn anh lên phòng chờ, anh tần ngần một lúc rồi xin tên chúng tôi, bịn rịn nói lời cảm ơn.
Sân bay Tân Sơn Nhất chiều nay vẫn chưa hết vắng vẻ, nhưng không cô quạnh. QH244 chiều nay đã chở một vị khách đặc biệt. Hạnh phúc của nghề nghiệp chúng tôi không chỉ nằm ở việc bạn đồng hành với hành khách mọi nơi, mọi lúc.
Hạnh phúc còn là vì bạn nỗ lực không bỏ bất kì hành khách nào lại phía sau.
Chia sẻ với truyền thông, chị Lương Thu Thảo, nhân viên quầy vé của Bamboo Airways cho biết: "Anh ấy kể, vào Sài Gòn được ba năm nay, hàng ngày bán vé số kiếm tiền gửi về quê. Trước đây, mỗi lần về thăm bố anh đều phải đi xe khách". Chính chị Thảo và Trưởng ca Nguyễn Đoàn Trí đã giúp đỡ anh Phương gom góp đủ số tiền mua vé máy bay và còn dư một chút làm lộ phí đi đường.
Hôm đó, anh Phương đã kịp đáp chuyến bay cuối cùng trong ngày về Hà Nội và đi xe khách về đến nhà vào lúc 21h30. "Tôi rất vui và xúc động khi được các anh chị ở sân bay giúp đỡ. Bố tôi đã đỡ hơn. Tôi sẽ ở nhà chăm sóc ông cho đến khi hết dịch thì sẽ vào lại Sài Gòn", anh Phương chia sẻ với báo chí sau đó.
Câu chuyện ấm lòng đang lan tỏa khiến nhiều người xúc động, tự hào bởi bên ngoài kia vẫn còn nhiều người tốt, nhiều tấm lòng nhân ái thật đáng trân trọng và lan tỏa. Cảm ơn thật nhiều những trái tim Việt Nam đầy thân ái. Vì chúng ta gọi nhau bằng 2 tiếng "đồng bào"!
Nguồn: Nguyễn Đoàn Trí - Trưởng ca GO SGN chia sẻ/Group Việt Nam Ơi.