20 năm sau khi tốt nghiệp, những người học giỏi nhất lại có cuộc đời thất vọng nhất, người học kém lại linh hoạt kiếm tiền, ra đời giàu sang nhất!
Câu chuyện này là quan sát của chính tôi và những người trong cuộc, chợt tự hỏi: “Đứng giữa dòng chảy thời đại, chúng ta có được những gì? Mất đi những gì?”
- 21-07-2023Kỹ sư 26 tuổi đi học bằng máy bay 3 lần/tuần: Vẫn tốt nghiệp xuất sắc không muộn buổi nào, tiết kiệm đến hàng chục triệu đồng
- 07-07-2023Đi làm 5 năm mà “nghèo hoàn nghèo”, cô gái 27 tuổi quyết sang Mỹ du học: Tốt nghiệp xong làm ở Amazon, mua nhà hơn 23 tỷ đồng
- 05-07-2023Chân dung vị tỷ phú sắp sở hữu MU: Tốt nghiệp Học viện Quân sự Hoàng gia năm 16 tuổi, làm chủ tịch ngân hàng khi mới đôi mươi
Đã 5,6 năm rồi tôi chưa trở về quê. Lần này trở về, chúng tôi, những người bạn cũ thời cấp 2, cấp 3, tổng cộng 8 người gặp lại nhau. Hơn 20 năm đã trôi qua, đủ mọi cung bậc cảm xúc, thật khó để diễn tả bằng lời. Đứng giữa dòng chảy thời đại, chúng ta có được những gì? Mất đi những gì?
01
Cuộc sống không bao giờ chỉ có một hướng đi
Tôi và 7 người bạn còn lại cùng lớn lên trong cùng một khu phố, bố mẹ chúng tôi đều là đồng nghiệp trong một công ty hoặc là giáo viên của cùng một ngôi trường.
Chính vì điều này, ngay từ khi còn rất nhỏ, cha mẹ của cả 8 người đều cùng thống nhất nói với chúng tôi rằng: Cố gắng học tập, vào đại học, bằng cấp càng cao càng tốt, sau đó đi làm ở một công ty lớn ở thành phố hạng nhất hoặc trở thành giáo viên của một trường đại học nào đó, như thể trên đời chỉ tồn tại hai con đường này để đi.
Khi còn trẻ, chúng tôi ai cũng nhìn về con đường này để tiến lên, nhưng cứ chạy cứ chạy, sau cùng lại rẽ sang những con đường khác nhau...
Tôi và Hoàng Anh, Phương tới thành phố lớn làm việc, Bách, Cường và Trang ở lại quê, Đức tới thành phố của tỉnh làm việc, Nhung định cư ở một thành phố hạng hai. Có người trở thành ông chủ, có người đi làm thuê, có người vào biên chế, cũng có người thất nghiệp…
Còn một người nữa không đến, đó là Hưng, cậu ấy từ nhỏ đã đi theo đúng hướng mà các bậc tiền bối mong chờ, ở nước ngoài học đại học, rồi học lên thạc sỹ, tiến sỹ, sau đó định cư tại Mỹ, hiếm khi có thể về nước, cha mẹ đau ốm cũng đành bất lực.
Bách từ khi đi học lực học đã không tốt, không chơi bóng rổ thì cũng là đi chơi với bạn. Ba mẹ bỏ ra rất nhiều tiền cho cậu ấy học trường chuyên, nhưng kết quả thi đại học lại chỉ vào được một ngôi trường bình thường.
Sau khi tốt nghiệp, ba mẹ sắp xếp cho cậu ấy vào làm tại một ngân hàng ở quê, cậu ấy làm được 2 năm liền xin nghỉ, lấy số tiền ba mẹ chuẩn bị cho để mua nhà tân hôn mở một câu lạc bộ thiếu nhi. Ba mẹ đau lòng, đồng nghiệp chê cười, nhưng tất cả đều không ngờ được rằng câu lạc bộ cậu ấy mở phát triển rất tốt.
Lần liên hoan này, cậu ấy giới thiệu với chúng tôi 4,5 chi nhánh nhỏ, câu lạc bộ bóng rổ, bóng đá, quần vợt, bơi lội, golf… thậm chí mời cả vận động viên quốc gia đã nghỉ hưu về làm huấn luyện viên.
"Bao nhiêu năm nay, cuối cùng cũng tìm được việc mình muốn làm rồi!" Bách tự hào nói với chúng tôi.
Nhung cũng là một cô bạn có trải nghiệm tương tự như Bách. Cô ấy không thi đỗ đại học, theo học một trường cao đẳng tại một thành phố hạng hai. Từ lúc đó, cô ấy đã bắt đầu có hứng thú với thương mại điện tử, cùng bạn mở một cửa hàng bán quần áo trực tuyến.Sau khi tốt nghiệp, cô bạn nhượng lại cửa hàng, nhìn thấy cơ hội kinh doanh, cô bạn quyết định làm công việc tối ưu hóa cửa hàng trên các nền tảng online.
Những năm qua, từ một mình làm hết mọi việc, tới thành lập một công ty liên quan tới thương mại điện tử, hiện tại cô ấy cũng kiêm cả mảng livestream bán hàng. Về cuộc sống cá nhân, cô ấy kết hôn với cộng sự của mình, có một cặp song sinh đáng yêu, cô ấy nói với chúng tôi, hai đứa con nhỏ từ nhỏ cũng đã thích chơi trò bán hàng, nói không chừng sau này lớn lên sẽ kế nghiệp mẹ.
Bạn xem, cuộc sống không chỉ có một con đường.
Khi còn trẻ, chúng ta luôn cho rằng không thi được vào đại học, không tìm được một công việc tốt, cuộc sống coi như chấm hết. Nhưng cứ đi cứ đi, chúng ta mới phát hiện ra rằng, con đường dẫn tới hạnh phúc luôn rất đa dạng. Không có cuộc sống của ai là đáng ngưỡng mộ, cũng không có cuộc sống của ai đáng bị xem thường.
Nhưng tiền đề của tất cả của những điều này đó là bạn cần tìm ra con đường thích hợp cho mình, tạo lập hệ giá trị của bản thân, sau đó dùng cái tâm kiên định đi tới cùng, không bỏ dở giữa đường.
02
Tất nhiên, không phải ai cũng sống cuộc sống sung túc như Bách và Nhung. Hầu hết chúng ta khi còn trẻ đều sống cuộc sống của một người bình thường, mang những lo âu của một người bình thường.
Một điều khá bất ngờ là hai người bạn ca thán nhiều nhất lại là hai người học giỏi nhất lúc bấy giờ. Hoàng Anh và tôi là bạn từ cấp 1 tới cấp 3, cậu ấy là một học sinh xuất sắc điển hình, thi đỗ đại học top 3 cả nước, sau khi tốt nghiệp, nghe nói cậu ấy làm việc tại Thượng Hải, nhiều năm rồi chúng tôi cũng chưa gặp lại. Lần gặp này mới phát hiện ra, cậu ấy trông già đi nhiều so với đám chúng tôi, tóc cũng bạc đi cả nửa cái đầu.
Cậu ấy kể với chúng tôi, vốn dĩ sau khi tốt nghiệp được nhận vào một công ty lớn, nhưng vì bạn gái vội vàng muốn kết hôn, không tiền không nhà, cậu ấy tin lời của một sếp trong công ty, cùng anh ta khởi nghiệp, ôm ước mơ làm giàu. Nhưng không ngờ, chỉ sau vài năm, công ty khởi nghiệp phá sản.
Bản thân cậu ấy không chỉ phải lấy số tiền tích góp để mua nhà ra để bồi thường, còn nợ nần đầy mình, tìm việc cũng khó khăn, hiện tại đang làm việc ở một nhà máy, bạn gái cũng đã bỏ đi.
Câu chuyện của Đức cũng không khá khẩm hơn. Sau khi tốt nghiệp thạc sỹ, cậu ấy vào một doanh nghiệp làm khoảng 1 năm, nhưng cảm thấy không có tiền đồ nên dự định sẽ thi biên chế. Ròng rã cố gắng suốt 3 năm, cuối cùng cũng đỗ viên chức. Vốn nghĩ công việc từ nay trở về sau sẽ an nhàn, không ngờ mấy năm trở lại đây, công việc áp lực ngày càng nhiều.
Là một nhân viên cấp cơ sở, mỗi ngày cậu ấy chỉ được xử lý những việc lặt vặt, và cũng vì không khéo léo trong giao tiếp nên địa vị của cậu ấy của công ty khá bình bình, mỗi tháng chỉ đủ tiền chi tiêu trong gia đình.
Nhiều người khuyên cậu ấy nghỉ việc, tìm một công ty tốt hơn, nhưng cậu ấy nghĩ tới nghĩ lui không biết mình có thể làm gì.
Thật ra tôi rất hiểu cảm giác này, về mặt bản chất, đó là sự bảo thủ trong tư duy. Phần lớn chúng ta đều tin vào câu chuyện "thi vào một ngôi trường tốt, có một công việc tốt, rồi thăng chức tăng lương", mà không biết rằng kết thúc công chúa và hoàng tử sống hạnh phúc bên nhau cả đời mới chỉ là bắt đầu.
Thành tích tốt, điểm cao khi còn trẻ là phúc khí nhưng cũng là xiềng xích, nó khiến người ta cảm thấy quá tự cao, không muốn xu nịnh, luôn cảm thấy mình có thể giải quyết mọi vấn đề bằng chuyên môn và sự chăm chỉ của mình, mà không biết rằng, sự khác biệt lớn giữa cuộc sống và các kỳ thi là: Các câu trả lời hay nhất thường nằm ngoài các lựa chọn.
Nếu mọi thứ cứ tiếp diễn như vậy, cơ hội tại một số bước ngoặt quan trọng ngoài xã hội sẽ bị bỏ lỡ.
Chưa kể hoàn cảnh gia đình của họ cũng quá nghèo, khó nhận được sự hỗ trợ về tài chính và hay các mối quan hệ xã giao từ gia đình, khiến mỗi bước đi trở nên khó khăn hơn.
Những chu kỳ tiêu cực nối tiếp nhau, phá hủy sự tự tin và quyết tâm của những đứa con vốn đáng tự hào, và kết quả tất yếu là sự tức giận ngày càng nặng nề và nỗi oán hận ngày càng sâu sắc. Sự bi thương này không phải là bi thương của một người, mà là bi thương của một nhóm người, và có lẽ cũng là bi thương của một thời đại...
03
Hạnh phúc, có liên quan tới vật chất, càng có liên quan tới tham vọng
Bạn có phát hiện ra rằng trong một nhóm bạn tíu tít, luôn có những người chỉ lặng lẽ ngồi đó lắng nghe mọi người hay không? Đó là cậu bạn Cường. Ngày hôm đó, cậu ấy mặc một chiếc áo khoác đơn giản, cầm theo một giỏ hoa quả. Nghe mọi người dốc bầu tâm sự, cậu ấy chỉ âm thầm rót rượu cho mọi người.
Mãi tới khi mọi ngời gặng hỏi tình hình, cậu ấy mới chịu chia sẻ rằng năm nay vừa được thăng chức lên làm viện trưởng viện kiểm sát, cậu ấy đang khá hài lòng với cuộc sống hiện tại.
Con đang học lớp 4, học giỏi, biết quan tâm đến người khác, vợ cũng dịu dàng, đảm đang, nghỉ hè cả gia đình cùng nhau đi du lịch, cậu ấy đang khá tận hưởng cuộc sống đơn giản này.
Nói về tương lai, cậu ấy nói rằng không nghĩ quá nhiều, muốn đi từng bước một, luôn để mắt đến ngành và sau đó tìm kiếm cơ hội.
Cũng luôn tươi cười là Phương, năm nay cô ấy và chồng đưa hai con về quê ăn Tết.
Khi còn đi học, Phương là một cô bạn rất xinh đẹp, tính cách cũng tốt, được rất nhiều bạn nam theo đuổi, sau khi tốt nghiệp, cô ấy học về mỹ thuật và làm việc tại một công ty lớn trên thành phố. Mỗi khi nhìn trang cá nhân của cô ấy, tôi lại cảm nhận được một chút hơi thở của cuộc sống.
Cách đây vài năm, cô ấy kết hôn, sinh liền hai bé, sau đó nghỉ việc ở nhà chăm sóc con cái. Cô ấy chia sẻ bản thân mấy năm qua vừa chăm con, vừa vẽ sách tranh, cũng có được một lượng người theo dõi nhất định trên mạng xã hội.
Nói thật lòng, tôi rất thích nói chuyện với những người bạn như vậy, không phải tôi trọng giàu khinh nghèo, mà chỉ đơn giản là những thứ tôi nhận được từ họ luôn là những phản hồi tích cực, chẳng hạn như xu hướng của một số ngành, sự nâng cấp trong cuộc sống của một số cá nhân, hay một vài câu chuyện thú vị. Những thông tin này an ủi tôi, khiến tôi hạnh phúc và giúp tôi đạt được giá trị.
Rất nhiều người đều nói rằng: "Sự bi quan khiến con người tìm thấy đúng hướng, nhưng sự lạc quan khiến con người thành công". Nhiều người trong thế hệ của chúng tôi đã bị trói buộc bởi các tiêu chuẩn của cha mẹ và giáo viên từ khi còn nhỏ.
Dưới sự trói buộc này, nhiều người bị ám ảnh bởi sự cạnh tranh, bị ám ảnh bởi niềm vui khi đánh bại người khác, khi trở thành "con nhà người ta", bị ám ảnh bởi việc thường xuyên thỏa mãn những ham muốn được thổi phồng mà quên đi giá trị của bản thân.
Giá trị mà tôi nói ở đây không phải là bạn nhận được gì hơn người khác, hay thành công của bạn nằm ở đâu.
Mà là hạnh phúc của bạn, thành công của bạn là ở đâu.
Tìm thấy điều này, quả thực rất quan trọng.
04
8 người chúng tôi cùng nhau uống rượu nói chuyện tới đêm, rồi loạng choạng đứng lên đi về, những cái ôm chân thành, và cả câu nói "năm sau lại tụ tập" được hứa hẹn… Sau khi ra ngoài, có người lên chiếc Mercedes-Benz của mình, có người được chồng đón vào xe, có người vẫy tay rồi đi luôn, có người nhanh chóng biến mất trong đêm đông tăm tối...
Một mình tôi lặng lẽ đứng tại chỗ, nhìn bọn họ chậm rãi đi xa, trong lòng có rất nhiều điều muốn nói, cuối cùng chỉ nhẹ giọng nói – trân trọng!
Mở đầu câu chuyện, áo quần tươm tất, khí thế hiên ngang. Kết thúc câu chuyện, vẫy tay tạm biệt, mỗi người một phương...
(toutiao)
Phụ nữ số