Đi dự tiệc tất niên của công ty, gái xinh phán một câu liền bị chê EQ thấp, suýt bị tất cả đồng nghiệp nghỉ chơi
Tôi không ngờ chỉ vì câu nói này của bản thân mà khiến đồng nghiệp dị nghị về bản thân tôi.
- 13-01-2025Sếp mời cả phòng đi ăn tất niên, đồng nghiệp đột nhiên yêu cầu ‘‘Thưởng Tết cao thì phải khao’’: Cách tôi ‘‘đáp trả’’ khiến cấp trên hài lòng
- 13-01-2025Mời 6 đồng nghiệp đi ăn tất niên, hóa đơn hết 12 triệu đồng khiến tôi choáng váng, đến khi biết sự thật thì còn sốc ngã quỵ
- 12-01-2025Câu nói "hồn nhiên" của con trai trong bữa tiệc tất niên khiến tôi bị chê thiếu dạy dỗ, xấu hổ, ngượng ngập vô cùng!
* Dưới đây là chia sẻ của một người dùng trên tờ Baidu (Trung Quốc).
Tôi vẫn nhớ như in bữa tiệc tất niên năm ấy, như một kỷ niệm không thể nào quên. Đó là lần đầu tiên tôi nhận ra sự vô tình trong lời nói của mình có thể để lại những ấn tượng xấu đến mức nào, và cũng là bài học lớn giúp tôi trưởng thành hơn.
Hôm đó, không khí buổi tiệc rất náo nhiệt. Mọi người cười nói rôm rả, trò chuyện về những thành tựu trong công việc, những dự định cho năm mới, thậm chí còn kể cả những chuyện hài hước trong cuộc sống hàng ngày. Là một người vốn có tính cách hoạt bát, tôi luôn muốn góp vui, tạo thêm không khí thoải mái cho đồng nghiệp. Nhưng có lẽ, trong một phút bốc đồng, tôi đã nói ra một câu đùa mà tôi không ngờ lại gây phản cảm đến như vậy.
Chuyện là trong lúc mọi người đang chơi trò chơi, một đồng nghiệp bị thua và phải thực hiện một thử thách nhỏ. Ai nấy đều đang cười đùa, tôi cũng muốn thêm phần vui nhộn nên buột miệng nói: "Chị chơi thế thì chắc đồng nghiệp sợ chạy hết, không ai dám chung đội với chị”.
Tôi chỉ nghĩ đơn thuần rằng đó là một câu nói hài hước, nhưng không ngờ bầu không khí xung quanh chợt chùng xuống.
Một vài người nhìn tôi, có người cười ngượng, có người thì không giấu nổi vẻ khó chịu. Một đồng nghiệp khác còn thì thầm với người bên cạnh: "EQ thấp vậy mà cũng dám đùa”. Câu nói ấy như một gáo nước lạnh dội thẳng vào tôi. Tôi cảm thấy ngượng ngùng và bất giác quay đi để che giấu sự bối rối.
Sau buổi tiệc, tôi không thể ngừng suy nghĩ về chuyện đã xảy ra. Tôi tự hỏi liệu mình đã làm gì sai? Tại sao một câu nói tưởng chừng vô thưởng vô phạt lại khiến mọi người phản ứng như vậy? Đêm hôm đó, tôi nằm trằn trọc trên giường, lòng ngập tràn cảm giác hối hận và tự trách.
Dần dần, tôi nhận ra vấn đề không chỉ nằm ở câu nói, mà còn là ở cách tôi thiếu tinh tế khi quan sát cảm xúc của người khác. Tôi không đặt mình vào vị trí của đồng nghiệp, không nghĩ rằng câu nói đó có thể chạm đến lòng tự ái hoặc khiến họ cảm thấy không được tôn trọng. Tôi nhận ra rằng sự hài hước không phải lúc nào cũng phù hợp với mọi ngữ cảnh, và việc nói đùa vô tâm có thể để lại những tổn thương không đáng có.
Sau sự cố đó, tôi quyết định phải thay đổi. Tôi bắt đầu đọc nhiều sách về giao tiếp và trí tuệ cảm xúc, tìm hiểu cách để thấu hiểu và tôn trọng cảm xúc của người khác. Tôi cũng học cách lắng nghe nhiều hơn, quan sát kỹ hơn trước khi đưa ra bất kỳ lời nhận xét hay đùa cợt nào.
Trong những buổi họp hay trò chuyện sau này, tôi tập trung vào việc lựa chọn từ ngữ một cách cẩn thận hơn. Thay vì cố gắng tỏ ra hài hước, tôi ưu tiên việc xây dựng những mối quan hệ chân thành với đồng nghiệp. Thậm chí, tôi còn chủ động xin lỗi người đồng nghiệp đã bị ảnh hưởng bởi câu nói của mình trong buổi tiệc hôm đó. May mắn thay, chị ấy đã cười xòa và bảo rằng chuyện cũng không quá nghiêm trọng, nhưng tôi biết rằng điều quan trọng là tôi đã thực sự nhận ra sai lầm của mình.
Thời gian trôi qua, tôi cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trong chính mình. Tôi trở nên điềm đạm hơn, biết kiểm soát lời nói và hành động tốt hơn. Những đồng nghiệp từng không mấy thiện cảm với tôi giờ đây lại trở nên gần gũi hơn, bởi họ cảm nhận được sự chân thành trong cách tôi giao tiếp.
Bữa tiệc tất niên năm ấy là một vết sẹo nhỏ trong hành trình trưởng thành của tôi, nhưng nó cũng là một bài học quý giá. Tôi hiểu rằng lời nói có sức mạnh rất lớn, và trí tuệ cảm xúc không chỉ là yếu tố giúp chúng ta thành công trong công việc, mà còn là chìa khóa để xây dựng những mối quan hệ bền vững.
Bây giờ, mỗi lần tham gia vào những buổi tiệc tùng hay họp mặt, tôi luôn tự nhắc mình hãy quan sát và lắng nghe nhiều hơn, thay vì chỉ chăm chăm thể hiện. Tôi không còn muốn là người hài hước nhất trong phòng, mà muốn là người khiến mọi người cảm thấy thoải mái nhất khi ở bên cạnh.
Tôi vẫn còn một chặng đường dài để hoàn thiện bản thân, nhưng tôi tin rằng chỉ cần tiếp tục học hỏi và trau dồi, tôi sẽ ngày càng trưởng thành hơn, không chỉ là một đồng nghiệp tốt mà còn là một người biết quan tâm và chia sẻ.
Đời sống & pháp luật