Shipper mở tiệc tân gia mời cả công ty, đến nơi tất cả chết lặng
Người quản lý đứng sững vài giây rồi quay sang hỏi nhỏ: “Có nhầm địa chỉ không?”
- 24-12-2025Ngoài 'tài xế Be 1,6 tỷ' thì đây là những shipper thu nhập gây choáng khác: Có người doanh thu gần 6 tỷ đồng/6 năm, ngày giao 700 đơn hàng
- 24-12-2025Shipper giao đồ ăn kiếm 117 triệu trong 2 tháng, bức ảnh đính kèm hé lộ bí mật đáng sợ
- 24-12-2025Giảng viên đại học đi làm shipper: Một tháng kiếm 26 triệu đồng, sụt 6kg
Ngày Lưu Thành gửi thiệp mời tân gia lên nhóm chat công ty, không ai nghĩ nhiều. Một shipper như anh, làm việc đã 6 năm, ngày nắng ngày mưa chạy đơn khắp thành phố, trong mắt mọi người chỉ là người đàn ông ít nói, ăn mặc giản dị, đi chiếc xe cũ đã bong sơn.
“Nhà mới mua ở ngoại thành, cuối tuần mời mọi người đến ăn bữa cơm.” Tin nhắn ngắn gọn, không emoji, không khoe mẽ. Trong nhóm chat, vài đồng nghiệp thả icon chúc mừng. Có người đùa: “Shipper giờ giàu thế à?” Lưu Thành chỉ trả lời: “Nhà nhỏ thôi.”
Không ai hỏi thêm.
Cuối tuần, hơn chục người trong công ty cùng bắt xe đến địa chỉ ghi trên thiệp. Xe chạy càng xa trung tâm, cảnh vật càng vắng. Một vài người bắt đầu thì thầm: “Chắc nhà trọ thôi mà, làm tiệc cho vui.” “Ở xa thế này chắc rẻ.”
Khi xe dừng lại, cả nhóm đồng loạt im bặt.
Ngôi nhà của Lưu Thành là 1 biệt thự ngoại ô
Trước mắt họ không phải khu nhà trọ hay dãy nhà cấp bốn, mà là một căn biệt thự ba tầng nằm lọt giữa khu đất rộng , cổng sắt cao, sân lát đá, bên trong là vườn cây được chăm sóc tỉ mỉ. Trên cổng treo dải băng đỏ: Tân gia chi hỷ .
Người quản lý đứng sững vài giây rồi quay sang hỏi nhỏ: “Có nhầm địa chỉ không?”
Đúng lúc đó, cổng mở. Lưu Thành bước ra. Vẫn chiếc áo sơ mi cũ, vẫn nụ cười hiền. Anh cúi người chào mọi người: “Mọi người đến rồi à? Vào nhà đi.”
Không khí đông cứng.
Bữa tiệc được bày biện đơn giản nhưng tinh tế. Bàn ghế gỗ, bát đĩa sứ, thức ăn nóng hổi. Mẹ Lưu Thành, một người phụ nữ tóc đã bạc quá nửa, tất bật mời khách. Cha anh ngồi lặng lẽ ở góc phòng, ánh mắt bình thản.
Trong lúc ăn, không ai còn dám đùa cợt. Câu chuyện xoay quanh công việc, thời tiết, nhưng ánh mắt mọi người liên tục liếc nhìn cầu thang gỗ, bộ tranh treo tường, chiếc đàn piano đặt ở phòng khách.
Cuối cùng, một đồng nghiệp không kìm được, hỏi: “Thành này… nhà cậu mua bao nhiêu tiền vậy?”
Lưu Thành đặt đũa xuống, cười nhạt: “Không mua.”
Cả bàn sững lại.
Anh chậm rãi nói tiếp, giọng đều đều như đang kể chuyện của người khác: “Nhà này là của gia đình tôi từ lâu rồi.”
Không ai lên tiếng.
Thấy mọi người ngỡ ngàng, Lưu Thành nói thêm: “Trước kia nhà tôi làm ăn được. Sau này phá sản, nợ nần. Tôi bỏ học, đi làm shipper để trả nợ. Nhà này từng bị cầm cố suốt mười mấy năm.”
Người quản lý nhíu mày: “Thế… sao giờ lại”...
“Trả xong rồi.” Lưu Thành nói ngắn gọn.
Cả bàn ăn lặng như tờ.
Anh kể, trong suốt 6 năm làm shipper, anh nhận mọi ca khó, mọi tuyến xa. Ngày nghỉ hiếm hoi cũng tranh thủ chạy thêm. Tiền kiếm được, anh không đổi xe, không mua nhà, không tiêu xài. Tất cả đều đưa cho mẹ trả nợ, chuộc lại căn nhà cũ.
“Tuần trước, ngân hàng trả lại sổ đỏ.” Anh nói, mắt không ánh lên niềm vui, chỉ có sự mệt mỏi đã quen.
Một đồng nghiệp buột miệng: “Thế sao cậu không nói? Mọi người cứ nghĩ...”
Lưu Thành cười, lần này có chút cay: “Nghĩ tôi nghèo à? Không sao. Tôi quen rồi.”
Câu nói khiến nhiều người cúi đầu.
Người quản lý bỗng nhớ lại những lần phân ca, anh luôn ưu tiên Lưu Thành đi tuyến xa vì “cậu ấy không kêu ca”. Nhớ cả những lần thưởng, anh nhận phần ít hơn, nói rằng “đủ rồi”.
Trước khi về, mẹ Lưu Thành nắm tay một cô đồng nghiệp, nói nhỏ: “Nó ngại khoe. Sợ người ta nghĩ nó làm màu.”
Cô gái đỏ mắt.
Tối hôm đó, trong nhóm chat công ty, không ai nói câu nào đùa cợt nữa. Chỉ có một tin nhắn của người quản lý:
“Anh đã làm rất tốt anh Lưu, chúng tôi nể phục anh.”
Căn biệt thự hôm ấy không làm người ta choáng vì sang trọng. Nó làm người ta chết lặng vì nhận ra: có những người lặng lẽ gánh cả một gia đình, nhưng họ không bao giờ than vãn cũng không muốn người khác biết hoàn cảnh thật của mình. Im lặng và bước về phía trước, chỉ thế thôi.
Và Lưu Thành, người shipper mở tiệc tân gia, rốt cuộc không khoe nhà. Anh chỉ vô tình chứng minh một điều: phía sau mỗi người tài xế, là một cuộc đời đáng để kể.
Phụ nữ mới